Cô liếm mép tinh nghịch, gật đầu rồi hứa: “Được, em sẽ không rút lui. Nhưng, mẹ và em trai em nói, muốn được gặp anh...”
Mộ Dạ Bạch ngạc nhiên, ánh mắt anh hơi bối rối.
“Có tiện cho anh không? Nếu anh có thời gian, em cũng muốn đưa anh về gặp họ.” Cố Thiên Tầm nhìn vào ánh mắt anh, thấy anh yên lặng, cô nghĩ mình đang làm khó anh, liền nói thêm: “Đương nhiên, không có gì phải vội vàng cả. Thôi anh đi giải quyết nốt công việc đi.”
Mộ Dạ Bạch rất muốn nói gì đó, cho đến lúc cuối, anh chỉ nói: “Sau này nhất định sẽ có cơ hội.”
..................
Ở phía dưới lầu.
Hai người đang nói chuyện với nhau. Cố Vân La đang mặc đồ ngủ, tay cầm cốc bước ra từ phòng ngủ.
Giấc mơ vừa rồi đã làm bà tỉnh giấc, không thể nào ngủ tiếp được. Bà thấy bí bách ở trong lồng ngực.
Rót cho mình một cốc nước, mở cánh cửa ban công, bước ra ngoài hít thở. Cơn gió buổi tối mát rượi, bà hơi nép mình lại, nhìn xuống phía dưới lầu, có thấp thoáng bóng dáng của hai người rất quen.
Thân hình nhỏ nhắn kia, bà vừa nhìn là đã nhận ra ngay.
Thế nhưng...
Người đàn ông đứng đối diện kia...
Bóng đèn chập choạng, ở khoảng cách tương đối xa, bà nhìn không rõ bóng dáng kia là ai...
Thế nhưng...
Thân hình to lớn, tỏa ra một phong thái rất cao quý, rất thu hút ánh nhìn của người đối diện.
Khoảnh khắc đó, Cố Vân La thấy bỗng thấy một cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251503/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.