Mộ Dạ Bạch không hề chủ động lên tiếng, anh đứng từ xa nhìn chằm chằm vào cô, bóng người cao dài của anh hòa vào cùng màn đêm. Không khí lúc này khiến cô chột dạ, đột nhiên hô hấp trở nên căng thẳng hơn.
Qua một hồi cô mới nói ra: “Anh đến cũng tốt, em... vốn là có chuyện muốn nói với anh.”
Cô rất muốn làm cho giọng nói của mình trở nên bình thản hơn một chút, trấn tĩnh hơn nhưng lúc này rõ ràng là cô đang run rẩy. Cố Thiên Tầm! Mày thật vô dụng! Còn chưa cả nói vấn đề chính cơ mà!
Không biết có phải anh đoán ra gì đó không mà lông mày nhăn lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh: “Được, em nói đi.”
“Sau này...” Cô hít vào sâu một hơn, nói hết câu: “Anh đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Tim cô nghẹt lại,
Ngón tay như cắm vào thịt, nhưng không hề cảm thấy đau.
“....” Anh không nói gì, từ đầu đến cuối chỉ im lặng. ánh mắt đó như muốn nhìn xuyên thấu qua cô, khiến cô cảm thấy lòng mình nặng trĩu, khó mà chịu đựng tiếp được.
Hơi thở ngày một trầm hơn, bán đứng tâm trạng hiện tại của anh.
Tim hằn qua một tia chua xót. Nếu có thể cô rất muốn nuốt lại những lời này.
Cô mím chặt môi, cúi mắt xuống, hạ giọng: “Vậy tôi đi lên đây. Mưa rồi, anh cũng nên về sớm đi...”
Giọng điệu mang vẻ chua xót.
Nói xong cô không dám nhìn vào vẻ mặt nặng nề của anh nữa, quay người tránh anh, đi lên lầu. Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251472/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.