Chương trước
Chương sau
“Gần đây, tin tức Mộ Tổng đính hôn lan truyền khắp khách sạn! Không có lửa làm sao có khói, tớ thấy, lần này tám chín phần là thật!”

Lời của Dương Mộc Tây khiến Cố Thiên Tầm dao động, tim cô đột nhiên như thắt lại.

Cô nhớ lại những lời lần trước trong xe, Lão Phu Nhân chỉ đống đồ trang sức tinh xảo lộng lẫy nói với cô.

Những thứ đó đều là tặng cho Hoắc Thanh Uyển, hơn nữa …

Bà đã nói rất rõ, là sẽ chuẩn bị xe cho lễ đính hôn của Mộ Dạ Bạch và cô ta.

Thế nên …

Bọn họ thực sự sắp đính hôn rồi sao?

Liếc xuống nhìn ngón tay, vô thức đan vào nhau, có chút bất an.

“Sao không nói gì vậy?” Thấy cô im lặng, Dương Mộc Tây huých nhẹ.

“Tớ muốn uống trà, rót cho tớ một cốc nước nóng.” Cố Thiên Tầm làm ra vẻ bình thản nói, nhìn sang ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu của Dương Mộc Tây, cô chỉ im lặng hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, giấu đi vẻ yếu đuối của bản thân.

Ngoài cửa sổ khách sạn, một màu u ám, bầu trời nặng nề như thể sẽ mưa sập xuống bất cứ lúc nào.

Kể cả trái tim cô, lúc này, cũng trở nên trĩu nặng.

Dương Mộc Tây không biết làm thế nào, đành đứng dậy lấy cho cô một cốc nước ấm.

Không đành lòng nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, nói: “Cậu đành lòng nhìn anh ta kết hôn với người khác sao? Nếu đúng như vậy, thì sau này anh ấy sẽ thành “hoa đã có chủ” rồi.”

Rõ ràng là muốn nhắc nhở Thiên Tầm, cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ “hoa đã có chủ”.

Mạnh tới nỗi khiến trái tim Thiên Tầm đều thấy nhói đau.

Ngón tay mềm mại tì vào miệng cốc, khẽ run lên. Trà nóng phát bỏng, thế nhưng, cô không hề cảm thấy thế, trái lại còn thấy có chút lạnh …

“Nếu anh ấy thật sự sắp đính hôn rồi … Mình có thể thay đổi được gì nữa?” Hỏi Mộc Tây câu này, chi bằng tự hỏi bản thân.

Giọng nói mỏng manh, yếu ớt, lúc rõ lúc không. Hít một hơi thật sâu, cô nói tiếp: “Thật ra, cậu cũng rất rõ, anh ấy ở bên cạnh Hoắc tiểu thư... thích hợp hơn nhiều so với bên cạnh tớ.”

Nén lại nỗi đau, nói ra sự thực, sự thực mà buộc bản thân phải hiểu rõ và chấp nhận.

“Cho dù lần này anh ấy không đính hôn cùng Hoắc tiểu thư này, thì sau này cũng sẽ có Hoắc tiểu thư thứ hai, Hoắc tiểu thư thứ ba …”

Dương Mộc Tây lại thở dài, không phải là không đồng tình với lời của Thiên Tầm nói, “Hai người ở bên nhau đều bị gia đình hai bên phản đối, thật sự là đau khổ. Chỉ là …”

Cô có chút ngậm ngùi: “Hai người cậu đã bước được đến đây rồi, thật sự không dễ dàng gì, nếu bây giờ từ bỏ, mình chỉ lo ban đêm cậu đến giấc ngủ cũng không yên.”

Cố Thiên Tầm cười gượng. Cần gì phải đợi đến lúc đó? Ngay bây giờ, cô hết lần này tới lần khác chẳng thể chợp mắt …

“Cậu biết rõ tình cảm của Mộ Tổng. Giống như cuộc họp hôm nay, tớ với Hà Tâm Nhu đến báo cáo cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng Mộ Tổng không chịu vậy, nhất định phải kéo dài đến tận hôm nay, còn không phải chờ cậu xuất viện sao?” Dương Mộc Tây liên tục nói.

Là thế sao?

Thế nhưng, sau cùng … anh vẫn phải đính hôn … anh sắp thuộc về người phụ nữ khác rồi …

Trước khi điều đó xảy ra, còn có thể gặp anh một lần không?

Biết rõ là không nên, thế nhưng, trong lòng không nén nổi hi vọng.

“Đến giờ họp rồi!” Thiên Tầm còn muốn nói gì đó, Hà Tâm Nhu gõ gõ mặt bàn, “Hai người các cô không nói chuyện nữa, đến giờ họp rồi!”

“Bọn mình đi thôi.” Lấy lại tâm trí, Cố Thiên Tầm đặt nước xuống, thu dọn đống đến liệu mang đến, cùng Dương Mộc Tây đi đến phòng họp.

….

Phòng hội nghị.

Cố Thiên Tầm ngồi vào vị trí, cúi đầu giở tài liệu, chuẩn bị cho bài báo cáo.

Khuỷu tay, bỗng nhiên bị chạm nhẹ, chưa kịp ngẩng đầu, liền thấy tất cả mọi người “ào ào” đứng dậy. Sau đó, bên tai là tiếng đồng thanh, “Mộ Tổng.”

Dạ Bạch?

Cố Thiên Tầm giở tài liệu vừa dừng tay, dường như ngay lập tức ngẩng đầu lên. Anh đến quá đột ngột,còn trong lòng cô lại có quá nhiều quá nhiều cảm xúc lắng đọng, thế nên … khoảnh khắc nhìn thấy anh, mọi cảm xúc phức tạp trong ánh mắt đều không kịp cất giấu.

Sâu sắc và phức tạp, giống như muốn nhìn thấu vào trái tim anh.

Nhưng …

Người đó …

Lại giống như không nhận ra ánh mắt trĩu nặng này.

Phía sau Trần Anh Hào, bóng dáng to lớn lướt qua đoàn người, mắt nhìn thẳng về phía ghế ngồi chủ tịch.

Ngay cả lúc đi qua Cố Thiên Tầm, ánh mắt anh cũng không hề thay đổi, như thể người ngồi đó không có chút liên quan gì tới anh.

Sự xuất hiện của anh, tự nhiên có một luồng không khí khiến người khác nghẹt thở, còn là sự xuất hiện không lời giải thích càng khiến nhiệt độ trong phòng hội nghị đột nhiên hạ xuống.

Hoàn cảnh, không phù hợp.

Mọi người đều nhìn nhau ngơ ngác, nhìn lên chỗ chủ tịch, rồi lại nhìn người duy nhất trong phòng họp này cũng đang ngẩn ngơ hệt như Mộ Tổng, trong lòng mọi người đều có vô vàn suy đoán.

“Ngồi đi, không cần đứng.” Giống như không thấy ánh mắt kì lạ của mọi người, Mộ Dạ Bạch gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn, mắt đảo một vòng.

Trần Anh Hào ngồi xuống trước, mọi người cũng đồng loạt ngồi theo sau.

Cố Thiên Tầm như bị ma nhập, hoàn toàn quên mất mối quan hệ xa lạ của họ lúc này, ánh mắt cô chỉ chằm chằm nhìn lấy anh.

Mấy ngày rồi không gặp … giống như vài thế kỉ đã trôi qua …

Lần chia tay này, nếu sau này gặp lại, có lẽ, cô không thể trực diện nhìn anh như vậy nữa rồi …

Anh sẽ được gắn thêm ba chữ “vị hôn phu” của người phụ nữ khác.

Có chút tàn nhẫn, nhưng là sự thật …

Đáy mắt bỗng nhiên đỏ mọng, nhìn bóng dáng anh đang mờ dần đi.

“Cố tiểu thư, tôi muốn Lam Điền các cô đến đây báo cáo, chứ không phải đến đây ngây ra như vậy!” Mặt bàn, lại lần nữa bị gõ, Mộ Dạ Bạch mấp máy môi, bắt đầu mở lời.

Hoàn toàn là thái độ làm việc.

Ánh mắt của anh, kiên nhẫn nhìn cô. So với tình cảm mặn nồng, cháy bỏng của cô, anh có vẻ thờ ơ, lạnh nhạt.

Đôi mắt nhìn cô say đắm ngày xưa lúc này chỉ như hai viên pha lê lạnh lung.

Mặc dù vẫn là dáng vẻ mê hoặc lòng người ấy, rất đẹp, nhưng …

Lại không thể tìm thấy bất cứ hơi ấm nào.

Càng không có sự xáo động của cảm xúc dù chỉ là một chút.

Một sự ớn lạnh, từ gan bàn chân chạy lên, lan ra khắp cơ thể, chạy thẳng vào trong tim, giống như trái tim cô bị đóng băng tới nỗi ngừng đập.

“Thiên Tầm?” Dương Mộc Tây thấy tình hình không ổn, bên cạnh hô nhẹ một tiếng.

Lấy lại bình tĩnh, “Ừ” một tiếng, mang theo âm mũi dày đặc, lộ rõ cảm xúc đang ẩn giấu của cô.

Dương Mộc Tây lo lắng nhìn cô, “Có làm được không?”

Cô chỉ khẽ gật đầu, ôm tập tài liệu nhẹ nhàng bước lên bục. Vị trí của anh, gần vị trí bục đó nhất. Lúc bước qua anh, Cố Thiên Tầm rất cố gắng, rất cố gắng không để ánh mắt của mình hướng về anh …

Thế nhưng …

Hơi thở của anh giống như bao trọn lấy bầu không khí này.

Cô cẩn thận tỉ mỉ, than lam, hít một hơi thật sâu không khí xung quanh anh.

Cô mỉm cười, làm cho bản thân trông có vẻ rạng rỡ hơn một chút.

Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt! Giữa bọn họ … vốn là dáng vẻ này mới đúng.

Không có quá nhiều vướng bận, đến lúc này, hãy để cho những gì đẹp đẽ đã qua trở về đúng chuẩn mực của nó. Cô nên thấy biết ơn!

Cả buổi họp diễn ra thuận lợi.

Trái với dự liệu của Dương Mộc Tây, Cố Thiên Tầm đứng trên bục phát biểu tốt đến kì lạ. Không có đau thương, không chút lơ là, nghiêm túc và chuyên tâm đến vậy, xem ra là một vẻ đẹp khác của cô.

Thuận lợi như vậy, cho tới khi cuộc họp kết thúc.

“Thiên Tầm, làm tốt lắm!” Cuộc họp kết thúc, Dương Mộc Tây vội khen Cố Thiên Tầm.

“Cảm ơn.” Cô đáp lại bằng một nụ cười tươi.

Mộ Dạ Bạch cho dù không nhìn, cũng biết nụ cười đó rạng rỡ biết bao.

Anh đóng dấu mạnh lên tập tài liệu, ngón tay ấn mạnh lên đó, có thể cảm nhận được máu toàn thân đang chảy mạnh.

Chết tiệt, tại sao nụ cười của cô lại khiến anh nhức mắt đến vậy!

Sau khi chia tay anh, chỉ có anh là đau khổ đến nỗi không chợp mắt được thôi sao? Cô vẫn giống như trước, không, thậm chí còn sống tốt hơn trước. Cô thậm chí còn rộng lượng làm hòa với Cảnh Nam Kiêu.

“Mộ Tổng?” Trần Anh Hào nhìn anh.

Lấy lại bình tĩnh, anh quăng đống tài liệu vào tay Trần Anh Hào, không nói gì, bước đi. Trong phòng hội nghị bỗng có một luồng gió lạnh thổi qua.

“Hôm nay Cố tiểu thư phát huy rất tốt, dự án lần này xem ra thành công mỹ mãn rồi.” Trần Anh Hào có chút bùi ngùi.

Mộ Dạ Bạch lại cảm thấy câu này không thuận tai, anh mắt anh lạnh lùng liếc qua, khiến Trần Anh Hào nổi da gà, lập tức im lặng.

Không lẽ là …

Tổng tài không hi vọng Cố tiểu thư phát huy như vậy? Anh hi vọng Cố tiểu thư vì sự xuất hiện của anh mà sẽ có sơ suất?

Người đang yêu, đúng là suy nghĩ có chút kỳ quặc!

Cố Thiên Tầm rời khách sạn, trời, bỗng đổ mưa. Cô không mang theo ô, chỉ có thế ngẩn ngơ đứng nhìn mưa tí tách rơi ngoài cửa.

Còn trên tầng …

Cận Vân đẩy cửa văn phòng, nhắc nhở, “Mộ Tổng, chúng ta nên xuất phát rồi. Nửa tiếng nữa có hẹn uống trà cùng Uông Tổng.”

Mộ Dạ Bạch đứng quay vào cửa sổ, hai tay đút túi, từ trên cao chăm chú nhìn xuống tầng, vẻ mặt u sầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.