Hai tay Tần Tư Lam nắm chặt. “Cô bảo tôi đi gặp Cố Vân La?”
“Bà ấy là mẹ cô!” Cố Thiên Tầm chỉnh lại cách gọi của cô ta.
Hai từ đó khiến Tần Tư Lam cười lớn.
“Trừ khi bà ta có thể thay thế Hạ Vân Thường, trở thành Mộ phu nhân danh chính ngôn thuận, vậy thì tôi còn có thể suy nghĩ gọi bà ấy một tiếng “mẹ”.c
Nghe cô ta nói vậy, Cố Thiên Tầm thực sự cảm thấy bất lực.
“Nếu đã như vậy thì tôi nghĩ hai chúng ta chẳng còn gì để nói nữa cả.” Cố Thiên Tầm đứng dậy. “Nếu một ngày nào đó cô nghĩ thông suốt rồi, muốn đến thăm mẹ thì chúng tôi rất chào đón. Còn nếu cô cứ cố chấp như vậy thì tôi tin là người tổn thất chỉ là cô mà thôi.”
Cô ngừng lại một lúc, nhìn thẳng vào mắt Tần Tư Lam. “Trên đời này có đứa con nào là không muốn có được tình yêu thương của mẹ chứ? Tôi tin là rồi sẽ có một ngày cô nhận ra điều đó.”
Mắt Tần Tư Lam ánh lên một tia nhìn khác lạ. Câu nói đó như trúng tim đen của cô ta, mặt cô ta có phần dao động.
Cố Thiên Tầm bước đi một bước, cảm giác hai chân mình mễm nhũn ra, mắt tối sầm lại.
Sao tự nhiên lại thế này?
Cô giơ tay ra loạng choạng bám lấy cạnh bàn. Gió biển thổi vào, cô lắc lắc đầu muốn làm cho mình tỉnh táo lại nhưng mọi thứ trước mắt đã biến thành một màn đen. Cô đổ gục xuống ghế.
“Cố Thiên Tầm?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251399/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.