Đặt cô lên sofa, anh cúi người xuống, một tay chống xuống cạnh cô. “Vừa nãy nghe em nói chuyện điện thoại với anh ta, anh rất đố kỵ. Mỗi giây trôi qua đối với anh đều lâu như cả thế kỷ!”
“Anh cũng không rộng lượng như vậy, thậm chí anh đã nghĩ ngày mai sẽ đi hỏi tội Cảnh Nam Kiêu, trừng phạt anh ta ra sao.”
Cố Thiên Tầm cười, lắc đầu: “Không được.”
Mộ Dạ Bạch nheo mắt đầy nguy hiểm, anh cúi đầu xuống dùng mũi huých nhẹ mũi cô. “À, giờ lại còn công khai xin xỏ cho anh ta nữa hả?”
Cố Thiên Tầm tham lam ôm lấy cổ anh, hít vào mùi thơm thuộc về anh. “Em thấy mình nên cảm ơn anh ta tử tế. Tối qua em bị Tần Tư Lam bỏ thuốc, mê man bất tỉnh. May mà người cô ta gọi đến không phải người khác mà lại là anh ta, nếu không hậu quả thật khôn lường.”
Mộ Dạ Bạch cau mày: “Tần Tư Lam hại em?”
“Vâng.”
“Em định xử lý chuyện này như thế nào?”
Mắt Cố Thiên Tầm sẫm lại, nghĩ đến sự khẩn cầu của bà Cố Vân La hôm nay, cô lắc đầu: “Thôi bỏ đi, dù gì chuyện này cũng không gây ra tổn hại gì cho em.”
“Cả ngày nay hành hạ anh mà còn bảo không gây tổn hại gì?”
Cô chu môi, cố ý nói: “Anh thật sự bị em hành sao? Cả ngày nay anh cũng không thèm gọi điện thoại cho em, em còn tưởng...”
Cô nhìn anh một cái, giọng trầm hẳn đi: “Em còn tưởng chúng ta thực sự thành người xa lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251382/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.