Hai người bỗng chốc như bị lạc vào vòng xoáy thời gian, im lặng kéo dài một lúc.
“Vân La...” Cuối cùng người lên tiếng trước vẫn là ông Mộ. Cổ họng ông hơi nghẹn lại, dường như có rất nhiều điều muốn nói: ‘Xin lỗi bà, chuyện của Tư Lam...”
“Tôi biết là ông rất khó xử.” Bao nhiêu năm trôi qua, bà vẫn là không nỡ làm khó ông. “Trong lòng tôi hiểu rõ.
Ông Mộ Trung Thiên nắm lấy tay bà. Làn da khẽ chạm vào nhau khiến trái tim của cả hai run lên.
Ông nhìn bà đầy trìu mến, ánh nhìn sâu lắng. “Vân La, hãy cho tôi thời gian, tôi sẽ bù đắp tất cả cho mẹ con bà! Bao nhiêu năm qua đã khiến bà và các con chịu không ít khổ sở, hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi sẽ không để bà và các con phải chịu ấm ức thiệt thòi nữa đâu.”
Sống mũi cay cay, mắt bà đỏ hoe. Bà cố sức rút tay ra nhưng bàn tay đã bị ông Mộ nắm chặt, căn bản không cho bà có cơ hội rút về.
“Trung Thiên, ông bỏ tay ra!”
“Tôi không bỏ được!” Tâm trạng ông Mộ vô cùng kích động. “Bao nhiêu năm qua, tôi chưa từng một giây một phút nào quên được bà. Vân La, đừng để chúng ta lại một lần nữa vuột mất nhau, những dày vò hành hạ bao năm qua đã đủ lắm rồi!”
“Nhưng chúng ta đã vuột mất rồi.” Giọng bà nghẹn ngào, bà lại lần nữa dùng hết sức rút được tay về. Bà lùi ra sau một bước, buồn bã nhìn ông. “Trung Thiên, chúng ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251370/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.