Chương trước
Chương sau
Cô ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Dạ Bạch đang đứng trước cửa phòng bệnh, ánh mắt nhìn vào mắt cô. Sự lạnh lùng, trầm trọng như vậy đan xen cùng với nỗi đau đớn chất chồng.

Cố Thiên Tầm cảm giác lồng ngực ngộp thở.

Cuối cùng, cô liếm đôi môi khô khốc của mình: “Chúng ta nói chuyện một lát... được không?”

..........................

Cảnh Nam Kiêu đang ngồi trong vườn hoa bệnh viện. Gió đêm đông thổi đến lành lạnh. Anh khép hai tay vào nhau, kiên nhẫn ngồi đợi cô ở trên lầu xuống.

Dù gì cũng đã hứa với Thiên Hàn là sẽ chăm sóc cho cô, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ thực hiện lời hứa của mình.

Ngẩng đầu nhìn lên trời cao, rồi lại quay sang nhìn về hướng cửa ra vào, sợ sẽ để vuột mất cô. Không ngờ lần này lại nhìn thấy cô đi ra thật.

Sao nhanh vậy?

Anh lập tức đứng dậy, vui mừng định chạy lại chỗ cô nhưng bất chợt nhìn thấy bên cạnh cô còn có một bóng người khác khiến anh khựng lại.

Cô ấy... và Mộ Dạ Bạch đi cùng nhau...

Anh sững người ra đứng đó.

Trong lòng nặng trĩu tâm tư, một mình lặng lẽ bước về hành lang đi về phía bãi đỗ xe. Không ai biết rằng có một người vẫn âm thầm đứng đó đợi cô từ đầu đến giờ. Càng không biết rằng có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo họ...

Cho đến khi bóng của cả hai biến mất hoàn toàn trong màn đêm dày đặc.

Hoàn toàn không nhìn thấy nữa...

Hồi lâu sau đó, Cảnh Nam Kiêu vẫn đứng ở chỗ cũ, thẫn thờ đứng giữa đêm gió lạnh.

Hóa ra....

Mặc dù anh vẫn đợi ở chỗ cũ, nhưng có những thứ đi rồi là đã mất rồi. Dù cho anh có cố gắng hơn nữa thì có lẽ cũng không thể tìm lại được.

Đang ngập chìm trong những suy nghĩ đó thì bỗng tiếng còi xe vang lên, kéo sự tập trung của anh về phía đó.

Anh quay đầu liền nhìn thấy bên cạnh xe của mình có một vật gì đó toàn thân trắng toát đang ra sức giằng cửa xe mình ra, dường như giằng không được đối phương mất kiên nhẫn nên liên tục đá rồi đập.

Nửa đêm nửa hôm, trong bệnh viện lại còn trắng toát như vậy, bảo anh không sợ thì là nói dối.

Cảnh Nam Kiêu lạnh loát cả lưng, tâm trạng đau khổ vì thất tình vừa nãy lúc này đã hoàn toàn biến mất.

Anh nghĩ cũng không nghĩ nữa, vội nhào qua đó, ấn chặt thứ trắng trắng đó lên thành xe.

“A...a..a..a” Đối phương ra sức chống trả. Dưới bộ đồ trắng thò ra một bộ móng cào loạn lên.

“Ngươi rốt cuộc là thứ gì hả?” Cảnh Nam Kiêu hỏi.

Bộ móng xoẹt qua lưng anh một cái rất mạnh, anh đau đến mức vội buông tay ra, đối phương nhanh như chớp vòng ra sau lưng anh, đá vào lưng anh một cái.

“Á!” Lưng đột ngột đau đến mức ngã sấp mặt lên xe.

Đau quá!

Vừa nãy chỗ đó còn bị thương, lĩnh trọn cả cái ghế vào lưng!

“Ngươi rốt cuộc là thứ quái quỷ gì hả?!” Anh đau quá nổi quạu lên, quay người lại. Đã chuẩn bị tâm lý quyết chiến một trận sống còn với đối phương.

“Ngươi mới là đồ quỷ!” Một giọng nữ lanh lảnh cất lên, chiếc mũ trắng trên đầu tuột xuống để lộ ra một bộ tóc dài mượt xoăn nhẹ.

Dưới ánh sáng mờ ảo, Cảnh Nam Kiêu không nhìn rõ đối phương mặt mũi ra sao nhưng những đường nét cơ thể ẩn hiện, nhất là cái thần thái cao ngạo đó anh có thể cảm nhận được rõ ràng.

“Hóa ra là một nữ trộm.” Cảnh Nam Kiêu thở hắt ra.

“Anh bảo ai là trộm hả?” Đối phương nghe thấy thì rất bực mình, đôi mắt lạnh lùng kiêu căng trừng lên nhìn anh. “Là xe của anh giống xe của tôi thôi! Ai bảo anh đỗ xe ở đây chứ?”

Cảnh Nam Kiêu hiện giờ chẳng còn tâm trạng nào để ý đến cô ta, an mở khóa xe, kéo cửa ngồi vào ghế lái. Bóng người trắng toát đó nhanh như chớp leo lên ghế phụ.

Anh giật mình, quay đầu sang hỏi: “Cô làm gì đấy hả?”

“Mau lái xe đưa tôi rời khỏi đây!” Đây không phải là giọng cầu xin mà là giọng ra lệnh.

“Cô là ai? Chúng ta quen nhau không? Hơn nữa không phải cô có xe rồi à?”

“Sao anh nói nhiều thế? Tôi có xe nhưng chìa khóa xe bị ông nội thu mất rồi, giờ được chưa? Mau lái xe đi!”

“Không đấy!” Cảnh Nam Kiêu đâu có dễ dàng nhẫn nhịn để cho một cô gái lạ mặt sai bảo vậy chứ, anh nhanh chóng tắt đèn xe, bình thản ngồi dựa vào ghế.

“Phong tiểu thư! Phong tiểu thư!” Bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt những tiếng gọi, dường như có vài người đang đi xung quanh tìm kiếm một ai đó.

Cô gái trên xe lập tức thụp người xuống.

Cảnh Nam Kiêu buồn cười, nói: “Cô là bệnh nhân tâm thần trốn trại hả? Cô ở phòng bệnh nào để tôi đưa cô lên.”

“Anh câm mồm!” Đột nhiên dám chửi cô bị điên, anh ta điên rồi à?

Cảnh Nam Kiêu bị cô ta mắng như vậy thì phát hỏa thực sự. Anh lập tức đẩy cửa xe: “Này, mụ điên các người đang tìm ở đây này!”

“Chết tiệt!” Cô gái chửi thề, sau đó ngồi lên ghế phụ, cô ta khom lưng vụt qua người anh...

“Này, chìa khóa xe của tôi!”

Cửa xe lại một lần nữa bị đóng lại, Cảnh Nam Kiêu chồm người qua cướp lại chìa khóa xe của mình. Đôi mắt đẹp của cô gái khẽ nhướn lên, ngón tay tách mở cổ áo của mình rồi nhét chìa khóa xe vào áo ngực của mình. Xong xuôi còn không quên đá lông nheo khiêu khích anh.

Cảnh Nam Kiêu mặt sa sầm vào.

Sao lại có đứa con gái không biết xấu hổ như vậy?

“Cô có phải là phụ nữ không vậy?”

“Sao hả? Anh muốn kiểm chứng không?” Cô gái nói lời khiêu khích với giọng lạnh lùng.

“Cảm ơn, cô cứ để của tốt nhà dùng thì hơn, tôi chẳng có tí hứng thú nào với loại phụ nữ như cô đâu.” Lúc nói đến mấy từ “loại như cô”, Cảnh Nam Kiêu nhìn cô ta từ trên xuống dưới với ánh mắt khinh bỉ.

Nhưng...

Không nhìn còn không biết, chứ nhìn kỹ dưới ánh đèn trong xe thì mới phát hiện là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

“Mặc kệ anh có hứng thú với tôi hay không, nếu anh hại tôi bị nhốt lại vào thì anh cũng đừng hòng yên thân.” Nói xong cô ta mở cửa xe đi ra ngoài.

“Này, tôi ở đây!” Cô ta vẫy vẫy tay với người đang tìm mình.

“Mụ điên kia, chìa khóa xe của tôi!” Cảnh Nam Kiêu nhảy xuống theo.

“Muốn lấy lại thì qua đây với tôi.”

Nếu không phải cô gái này trông có vẻ thô lỗ chắc bất cứ người đàn ông nào nghe được câu này cũng đều cảm thấy cô ta đang dụ dỗ mình. Nhưng Cảnh Nam Kiêu lúc đó thực sự chẳng có tâm trạng nào đùa giỡn.

Đi theo cô ta vào trong bệnh viện, có người định chặn anh lại nhưng đều bị cô gái “điên” kia nói vài câu đuổi đi. Cảnh Nam Kiêu đi theo cô ta, không, nói đúng hơn là đi theo chìa khóa xe của anh... đến một nơi sâu trong viện.

“Này! Rốt cuộc là đi đâu hả?”

“Đến rồi!” Cửa vừa mở ra, một luồng khí lạnh lẽo thổi đến, Cảnh Nam Kiêu bị cô gái đó đưa vào một căn phòng làm việc tối om.

Khi anh còn chưa kịp phản ứng gì thì cánh cửa phòng làm việc bỗng “Cạch” một tiếng, bị khóa trái từ bên ngoài.

“Làm gì thế hả? Này! Mở cửa ra!” Cảnh Nam Kiêu ra sức đập lên cửa. Ở đây lạnh quá!

“Đừng gọi nữa! Dù anh có gào đến vỡ họng thì cũng chẳng có ai đến mở cửa cho chúng ta đâu.”

“Tại sao?”

“Ông nội tôi nói rồi, phải nhốt tôi ở đây một đêm để luyện sự gan dạ cho tôi.”

“Luyện sự gan dạ ở cái nơi như thế này á?” Cảnh Nam Kiêu cầm điện thoại soi soi, vừa hỏi: “Đây là đâu?” Cô gái đó bước lại gần anh, kề miệng bên tai anh khẽ nói: “Nhà – xác – bệnh – viện.”

Cố ý kéo dài giọng nghe rất quỷ dị.

Cả người Cảnh Nam Kiêu bỗng chốc cứng đờ, rớt cả điện thoại xuống dưới đất, cô gái đó khom lưng cúi xuống nhặt điện thoại của anh lên.

“Cô đùa tôi à?” Cảnh Nam Kiêu cảm giác giờ phút này mặt mình còn cứng đờ hơn cả xác chết.

“Tôi thay mặt cho tất cả những xác chết ở đây chào đón sự xuất hiện của anh.”

“Cảm ơn, không cần thịnh tình thế đâu, giờ tôi phải đi đây!” Cảnh Nam Kiêu lại kéo cửa một lần nữa.

Cô gái kia không đếm xỉa gì đến anh nữa, cô ta thành thục đẩy một cánh cửa mở ra, mò mẫm trong bóng tối, đi vào căn phòng đó.

Cảnh Nam Kiêu vừa nghĩ đến chuyện ở đây đều là các xác chết đang chờ xử lý thì làm gì còn dám ở đấy một mình chứ? Anh kinh hoàng chạy lại phía cô ta, hét lớn: “Này! Mụ điên kia, cô đứng lại đấy cho tôi!”

Đây là một căn phòng nghỉ, ánh đèn sáng rõ.

Đột nhiên anh cảm thấy mũi mình lành lạnh... nhìn kỹ là một con dao phẫu thuật sắc nhọn đang dí vào mũi mình.

“Còn dám gọi tôi là mụ điên nữa thì tôi không ngán cho bên ngoài thêm một cái xác nữa đâu.”

“Đừng kích động, giết người là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy.” Anh giơ cao hai tay lên đầu hàng. “Nhưng mà không gọi là mụ điên cũng được, cô cũng phải nói cho tôi biết cô tên là gì chứ.”

“Phong Dĩnh.” Cô ta bực bội nói.

“Phong Dĩnh? Đầy đặn?” (trong tiếng Trung hai từ này cùng âm với nhau.) Cảnh Nam Kiêu không nhịn được cười, liếc nhìn ngực cô ta với ánh mắt nham hiểm. “Bố mẹ cô đặt tên hay thật đấy, biết trước con mình...”

“Anh nhìn cái gì thế?” Phong Dĩnh trừng mắt. “Có tin tôi...”

“Được rồi, được rồi, tôi tin! Phong Dĩnh, tôi biết rồi! Là Phong Dĩnh chứ không phải “đầy đặn”....”

“Này, anh...”

“Xin cô đấy, bỏ dao xuống nói chuyện có được không? Giờ chúng ta cũng coi như là hai con châu chấu cùng đường rồi, đừng có hơi một tý là động dao động kéo như thế!”

Lúc này Phong Dĩnh mới ném con dao mổ sang một bên, ngồi trên giường cô ta lôi chăn ra quấn chặt lấy người mình, chỉ để lộ ra đôi mắt.

“Này, anh tên là gì?” Cô ta hỏi bừa, dường như không quan tâm gì đến anh nhưng cũng không thể không tìm chuyện gì để nói.

“Sao hả? Hóa ra cô cũng sợ à?” Cảnh Nam Kiêu cuối cùng cũng nhận ra cô gái này một là trả thù anh khiến cô ta không chạy được, hai là để mình trong cái nơi đáng sợ này có người bầu bạn.

“Đều chết hết rồi thì tôi việc gì phải sợ?”

“Nếu cô đã không sợ thì vừa nãy sao còn phải chạy?”

Cô ta mất kiên nhẫn, nhíu mắt lại: “Rốt cuộc anh có nói hay không?”

Cảnh Nam Kiêu ngồi xuống một bên giường, đôi mắt xinh đẹp của cô ta lại một lần nữa trừng lên, nhìn sang con dao mổ đằng kia với vẻ cảnh giác.

Cảnh Nam Kiêu không thèm bận tâm đến cô ta nữa, nhát như cáy chỉ được cái mồm, anh dựa vào đầu giường, nói: “Sống không thay tên, chết không đổi họ - Cảnh Nam Kiêu.”

“Nghe quen quá.” Phong Dĩnh nheo mắt, nói một cách khinh bỉ: “Hóa ra anh chính là tên khốn lần trước lên báo vì scandal vì bồ bỏ vợ, rồi lại vì vợ cũ mà đá bồ hả?”

Mặt Cảnh Nam Kiêu thoáng vẻ bối rối, anh định giải thích nhưng rồi lại cảm thấy không có gì để nói cả.

Phong Dĩnh nhìn anh đầy khinh bỉ. “Loại người như anh thật đáng bị biến thành xác chết. Không, phải là biến thành từng khúc mới đúng!

Cảnh Nam Kiêu không nói gì nữa, nhớ lại cảnh Cố Thiên Tầm và Mộ Dạ Bạch vừa cùng nhau rời đi, anh cúi mắt xuống, tâm trạng u buồn lại quay trở lại.

Phong Dĩnh không hiểu, chép miệng một cái, nghĩ anh giả bộ buồn bã mà càng khinh bỉ.

“Giờ vợ cũ của anh không cần anh nữa rồi, anh giả bộ thêm nữa cũng chẳng ích gì.”

“Cô im đi.” Chà đạp lên nỗi đau của người khác là việc làm vô đạo đức lắm cô ta có hiểu không vậy?

“Tuy là Mộ Dạ Bạch là một người rất được, nhưng anh cũng không phải hoàn toàn hết cơ hội.” Nếu không phải cô muốn tìm chủ đề để nói chuyện, quên đi nỗi sợ hãi trong này thì còn lâu mới thèm đếm xỉa đến gã đàn ông tồi trước mặt.

Cảnh Nam Kiêu quay sang hỏi: “Cô biết Mộ Dạ Bạch?”

“Ừm.”

“Cơ hội mà cô vừa nói là ý gì vậy?” Cảnh Nam Kiêu quay sang chăm chú nhìn cô ta.

Vẻ mặt Phong Dĩnh trầm hẳn đi: “Mộ Dạ Bạch là bệnh nhân của ông nội tôi, theo tôi được biết thì bệnh tình anh ta hiện nay vô cùng nguy kịch.”

“Có... nguy hiểm đến tính mạng không?” Cảnh Nam Kiêu không chắc chắn.

Phong Dĩnh gật đầu: “Đến cả ông nội tôi còn cảm thấy không khả quan thì e là người trong ngành chẳng có ai dám làm mổ chính.”

“Anh ta bị sao vậy?”

“Đây là chuyện riêng tư của bệnh nhân, không được phép tiết lộ bừa bãi.” Phong Dĩnh từ chối nói rõ.

Cảnh Nam Kiêu gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa, lông mày cau lại.

Bệnh tình của Mộ Dạ Bạch có lẽ Thiên Tầm vẫn chưa biết?

........................

Bên kia.

Mộ Dạ Bạch đưa chìa khóa xe cho Cố Thiên Tầm.

Cố Thiên Tầm nhìn anh khong hiểu, anh nhẹ nhàng giải thích: “Em lái xe đi.”

Cố Thiên Tầm lúc này mới nhớ lại hình như rất lâu rồi anh không tự mình lái xe. Lần trước buổi đêm anh đến tìm cô cũng không lái xe, sau đó lúc về thì Cận Vân lái xe đến đón.

Cũng phải.

Hiện giờ với tình hình này, tâm trạng này, không nên lái xe thì hơn.

Không nghĩ ngợi nhiều, cô nhận lấy chìa khóa xe rồi ngồi vào ghế lái. Mộ Dạ Bạch theo bản năng thắt dây an toàn cho cô.

Hai người ngồi sát cạnh nhau, bốn mắt nhìn nhau, cô hơi khựng lại, ánh mắt anh thoáng qua một tia lãnh đạm. Lúc này mới quay người về, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận một chút, anh không nhìn đường hộ em được.”

Đêm tối, mắt anh càng khó nhìn hơn.

“Vâng.” Cô chua xót gật đầu.

Khởi động xe xong, cô nghe theo lời anh, lái xe về phía bờ biển.

Đi qua đô thị tấp nập phồn hoa, chiếc xe đi dần về khu yên tĩnh vắng vẻ của thành phố. Khung cảnh xung quanh đều yên lặng bất thường, không khí trong xe càng yên lặng đến dáng sợ.

Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể khiến người ta ngộp thở.

Bàn tay nắm lấy vô lăng của Cố Thiên Tầm nắm chặt. Cuối cùng cô mở lời: “Hôm trước...em nhìn thấy anh chảy máu mũi, anh không sao chứ?”

“Nóng quá thôi.”

“Ừm...” Ánh mắt cô vô tình lướt qua tay anh.

Trên mu bàn tay còn lưu lại vết kim, tuy không rõ ràng lắm nhưng cũng đủ khiến cô chú ý.

Anh nhìn cô một cái, rụt tay lại. Cô khó chịu, hỏi: “Vết kim trên tay anh là sao vậy...”

“Gần đây nhiều chuyện mệt mỏi nên truyền thuốc để tỉnh táo thôi.” Anh lại lần nữa trả lời ngắn gọn.

Mệt...

Cô cười chua chát.

Cô biết người mệt mỏi trước giờ không chỉ có mình cô. Chuyện tình cảm giữa bọn họ cho đến ngày hôm nay, cả hai đều chưa từng làm sai bất cứ chuyện gì, chưa từng đi sai một bước nào, thế nhưng càng đi tiếp lại càng không nhìn thấy bất cứ tia hy vọng nào...

Có lẽ ngay từ bước đầu tiên, bọn họ đã sai rồi...

“Không sao thì tốt, em chỉ sợ anh có chuyện gì.”

Mộ Dạ Bạch không nói tiếp nữa, chỉ dựa đầu vào ghế, im lặng nhìn cô, chỉ là cứ nhìn cô như vậy mãi...

Cho đến khi xe dừng lại bên bờ biển, Cố Thiên Tầm đỗ xe lại, quay đầu mới phát hiện anh đã nhắm mắt lại từ bao giờ.

Cô không biết anh đã ngủ chưa, cũng không gọi anh, chỉ nhẹ nhàng tắt đèn xe đi.

Cô quay đầu, vẫn có thể nhìn thấy anh một cách rõ ràng. Dù đã nhắm mắt lại nhưng hai đầu lông mày anh vẫn níu chặt lại, khuôn mặt vẫn chất chứa đầy những sầu não khiến cô nhìn mà cảm thấy đau lòng.

Cô biết rất rõ, tình cảm giữa bọn họ, dù anh chưa từng nói lời chia lìa thì thực sự cả hai cũng không thể đi tiếp được nữa rồi.

Đột nhiên cổ họng cô khô khốc như muốn nghẹn. Cô sợ tiếng nấc nghẹn ngào của mình sẽ làm anh tỉnh giấc, cô mở cửa xe, vội vàng chạy ra.

Ban đêm, gió lạnh ngoài biển như một con mãnh thú chồm đến, cô vòng tay ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của mình, một tay bịt chặt miệng, nuốt những tiếng nấc nghẹn vào lòng.

Bước đến bờ biển, cô cởi áo khoác ngoài ra, đặt xuống nền cát. Gió biển thổi tung mái tóc của cô, những sợi tóc xòa quất vào mắt như kim châm.

Cô không biết rằng khi cô vừa bước ra thì Mộ Dạ Bạch ở trong xe đã mở mắt ra.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt sâu của anh ngập tràn những u uất và đau thương. Cách xa như vậy, mặc dù anh đã không thể nhìn rõ thấy cô được nữa, nhưng ánh mắt anh từ đầu đến cuối vẫn luôn dõi theo cô, chưa từng rời đi.

Thiên Tầm...

Hai người họ cuối cùng đã không còn đường đi tiếp được nữa rồi....

Lời của giáo sư Phong vẫn còn văng vẳng bên tai. Xác suất thành công của ca phẫu thuật chỉ có 5%.

...................

Cố Thiên Tầm ngồi bên bờ biển nghĩ ngợi rất nhiều. Nghĩ lại những chuyện cô và Mộ Dạ Bạch từng trải qua, nghĩ đến một cuộc sống trong tương lai không có anh...

Sợ rằng sẽ không còn những sắc màu rực rỡ nữa.

Nhưng cô sẽ cố gắng để chấp nhận nó.

“Có lạnh không?” Chiếc áo khoác dày nặng của anh phủ lên vai cô. Hơi ấm dịu dàng đó ập đến, cô hít sâu vào một hơi, nuốt những chua xót vừa nãy vào lòng.

“Anh mặc vào đi, gió to lắm.”

Mộ Dạ Bạch khẽ nhấc một góc chiếc áo đang phủ lên cô, rồi ngồi xuống bên cạnh. Chiếc áo khoác to dày bao phủ lấy cả hai người.

Cả hai vai kề vai.

Ai đó đã từng nói hai người ngồi tựa vào nhau thì có thể sưởi ấm cho nhau?

Nhưng giờ phút này, thân nhiệt của cả hai, đều rất lạnh...

Cô nghĩ...

Cả hai đã tổn thương đầy người, đến cuối cùng cũng không thể sưởi ấm cho nhau được nữa...

“Dạ Bạch.” Cô ngẩng đầu nhìn mặt biển xa không thấy bến bờ, khẽ gọi tên anh. Anh không đáp lời, chỉ nghe cô hít sâu vào một hơi rồi nói tiếp: “Nếu như.. em nói, mẹ em không phải cố ý, anh có tin không?”

Im lặng.

Im lặng kéo dài hồi lâu.

Lâu đến mức cô cảm giác anh sẽ không nói nữa, anh chậm rãi nói: “Bố anh nói là mẹ anh làm hại em trai em, nếu anh nói bà ấy không phải là cố ý làm vậy thì em có tin không?”

Cố Thiên Tầm đột nhiên không biết nói gì.

Cuối cùng thì bọn họ cũng đã quay trở về với lập trường và vị trí mà cả hai nên đứng ngay từ đầu. Tình mẫu tử thiêng liêng, thực sự cả hai đều không sai.

Cái sai duy nhất đó là bọn họ ở hai giới tuyến đối lập.

“Vậy nên đời này chúng ta đều không thể tha thứ cho mẹ của đối phương. Dạ Bạch, có lẽ chúng ta...”

Bốn từ cuối cô không nói tiếp được nữa, dưới ánh mắt đang nhìn mình của anh, cô thực sự không thốt ra được.

Anh chậm rãi nói: “Đêm nay ở lại đây, cùng anh ngắm mặt trời mọc.”

Trước khi thị lực của anh ngày càng kém cho đến khi không nhìn thấy gì được nữa, anh muốn được lưu giữ khung cảnh đẹp nhất cùng cô.

Cô không có lý do nào để từ chối.

Hai người tựa vai nhau cùng ngồi đó, cô mệt nỏi khẽ dựa đầu vào vai anh, gần gũi thân mật như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Anh cũng dụi đầu vào má cô, cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn.

Cô cười, mắt ánh lên niềm vui: ‘Đêm đó khi em xông vào phòng anh, sao anh không ném em ra ngoài vậy?”

Mộ Dạ Bạch nhìn ra xa. “Nhìn em có vẻ rất thương tâm, anh nghĩ nếu anh mà vứt em ra ngoài không biết chừng em sẽ tự tử cũng nên. Anh không thể để khách sạn của mình xảy ra án mạng được.”

“Vậy sao lúc đó anh không thèm động vào em?”

Mộ Dạ Bạch cúi mắt, nhướn mày, nói: “Trong lúc em không tỉnh táo như vậy mà làm gì em rồi em nhảy lầu tự sát thì sao?”

Cô cười: “Quả nhiên là người làm kinh doanh, lúc nào cũng nghĩ cách giữ gìn hình ảnh cho khách sạn đầu tiên.”

Anh cũng cười theo: “Đó là bản năng.”

“Nếu đã như vậy sao lúc đầu ở bên bể bơi anh còn tuyên bố muốn theo đuổi em trước mặt bao nhiêu người cùng cả báo chí như vậy?” Đều là những chuyện cách đây rất lâu rất lâu rồi nhưng giờ nghĩ lại vẫn cảm giác tất cả như vừa mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi.

Lúc đó mỗi biểu cảm, mỗi lời nói của anh lúc đó đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ ràng.

Mỗi lần nhớ lại đều khiến tim cô xao động.

“Anh nghĩ là em đã biết rất rõ nguyên nhân rồi chứ.” Mộ Dạ Bạch lặng lẽ nắm chặt tay cô.

Ngón tay cô khẽ động, nắm lấy tay anh. “Anh thích em. Thích đến mức có thể không bận tâm gì đến hình ảnh khách sạn nữa. Vì vậy, anh không thể đứng nhìn em bị Cảnh Nam Kiêu và Tần Tư Lam ức hiếp.”

“Có anh ở đó, ít nhất anh có thể bảo vệ cho em.”

Mắt cô nóng bừng.

Cho dù sau ngày mai, bọn họ sẽ không còn có thể nắm tay như bây giờ được nữa, thì ít nhất lúc này trong lòng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm, thanh thản.

“Dạ Bạch, anh xứng đáng có được tình yêu của bất cứ cô gái nào.” Cô thực tâm cảm thán.

Anh quay mặt lại, nhìn vào mắt cô: “Không, ngược lại, anh không còn xứng với tình yêu của bất cứ cô gái nào nữa

Cô im lặng nhìn anh.

“Chỗ này của anh...” Anh nắm tay cô, đặt lên ngực mình như để cô cảm nhận được những thâm tình đầy ắp đang cuộn chảy trong đó: “Trừ em ra, không còn vị trí cho bất kỳ ai khác.”

Người khác dù có yêu nhiều hơn nữa thì đối với anh mà nói, tất cả đều là thừa thãi.

Cố Thiên Tầm cảm thấy lòng bàn tay nóng bừng, nhịp đập tim anh thông qua bàn tay, lan tỏa đến tận tim cô.

Cô bỗng nhiên không thể kìm nén được cảm xúc mà khóc lên trong đau đớn, nắm chặt lấy tay anh, vùi đầu vào ngực anh.

“Em cũng vậy, Dạ Bạch, em yêu anh!”

Yêu đến mức đời này kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa... đều không thể quên anh...

Chỉ là...

Hiện giờ bọn họ thật sự phải tạm dừng lại, dừng lại để cho đối phương có khoảng trống để không ngộp thở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.