Nằm trên giường, cô nhắm mắt lại.
Cả căn phòng đều im lìm, im lìm đến mức khiến cô có cảm giác mình đã bị cả thế giới bỏ rơi vậy.
Sự cô đơn lạc lõng vô bờ bến cứ bao phủ lấy cô khiến cô không thở nổi.
Cả người co cụm lại, hít thật sâu dường như vẫn còn ngửi thấy được mùi hương quen thuộc trong không khí của một ai đó.
Tim cô thắt lại, cô dùng lực ấn mạnh vào chiếc bụng đã không còn sinh linh bé nhỏ kia nữa của mình.
Ở đó đau thắt lại. Cho đến giờ vẫn có chất lỏng nóng hổi không ngừng tuôn ra.
Đó là đứa bé của cô...
Một sinh linh bé nhỏ đã mất đi như thế...
Là do cô vô dụng, đến cả con của mình cũng không giữ được.
Đau đớn vật vã, cuối cùng cô ngủ thiếp đi. Trong mơ không ngừng hiện lên những cơn ác mộng.
Cô mơ thấy người mẹ vừa mất của mình, thấy trong lòng bà đang ẵm đứa bé chưa kịp chào đời của cô; mơ thấy những tiếng lạnh lùng tàn nhẫn đó “bỏ đứa bé đi”...
Từ từ tỉnh lại, cô cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang cầm tay mình.
Ngẩng lên cô nhìn thấy bóng người quen thuộc đang ngồi bên giường, mắt nhắm lại.
Là Cảnh Nam Kiêu.
May mà tang lễ của mẹ cô còn có anh và ông Cảnh giúp đỡ, nếu không chỉ có cô và Thiên Hàn thì thật không xoay xở nổi.
Trái tim héo úa của cô vì có anh mà cảm thấy được an ủi phần nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251319/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.