Trần Anh Hào giật mình, lập tức cúi đầu. “Tôi hiểu rồi.”
Cố Thiên Tầm thở đầy nặng nề, hồi lâu cô vẫn nhìn anh chăm chú. Vẻ mặt anh lạnh lùng vô tình, quay đi chỗ khác, không chịu nhìn cô.
“Cố tiểu thư.” Trần Anh Hào thử lên tiếng gọi cô.
Tim cô lạnh buốt.
Cô hít sâu vào một hơi, cố thu lại những bi ai vào trong, nở một nụ cười, tay cô tuột dần ra khỏi cánh tay anh.
Lúc chạm vào tay anh, cô cảm nhận rõ ràng được nó cứng ngắt lạnh băng như đá...
“Được, anh không muốn nhìn thấy em, vậy em đi ra ngoài trước.” Cố Thiên Tầm gượng cười, đôi mắt nhẫn nại nhìn anh đầy dịu dàng. “Nhưng Dạ Bạch, em mong là anh hiểu, em sẽ không đi đâu hết!”
Mặt anh vẫn không hề có bất cứ biểu hiện nào, thậm chí đến ánh mắt cũng không hề nhích qua dù chỉ là một chút.
Chỉ có bàn tay đang nắm chặt lại tố cáo tâm trạng thật của anh.
“Chỉ cần anh ở đây một ngày, em sẽ ở đây ngày đó!” Ánh mắt cô kiên định, giọng nói càng kiên định hơn.
Hơi thở của Mộ Dạ Bạch nặng nề, vội quay người đi, không thèm để ý đến cô nữa.
Cô cũng không ở lại lâu, nhìn anh một cái rồi quay người bước ra khỏi phòng.
Trần Anh Hào nhìn theo cô rồi cũng đi ra, để lại Mộ Dạ Bạch ở lại một mình trong phòng.(
..............
Tiếng cửa đóng sập lại một tiếng khiến cả căn phòng trở về yên tĩnh không còn bất cứ tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251313/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.