“Nhưng tôi không thể gục ngã được. Tôi đã hứa với anh ấy... chỉ cần anh ấy tình lại, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là tôi. Tôi không thể nuốt lời được...”
Cận Vân cười, ngồi xuống cạnh cô, không kìm lòng được mà cảm khái. “Thật ngưỡng mộ hai người.”
Cố Thiên Tầm liền đặt điểm tâm xuống, nghe cô nói vậy, bèn quay sang nhìn. “Ngưỡng mộ gì cơ?”
“Ngưỡng mộ tình cảm này của hai người! Sinh tử không xa rời, trên đời này thật sự có mấy ai làm như được?” Cận Vân nhìn về phía cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đang đóng chặt, thở dài. “Mấy ngày trước khi đến Mỹ, cô gọi điện tìm Mộ tổng, thực ra lúc đó ngài ấy đang bệnh nặng, sợ cô buồn nên không liên lạc với cô, cũng bảo tất cả mọi người phải giấu cô.”
“Giờ tôi đều biết cả rồi.” Cố Thiên Tầm khẽ thở dài. “May mà cuối cùng tôi cũng biết được. Nếu ngay cả lúc này tôi cũng không thể ở bên cạnh anh ấy thì tôi nghĩ cả đời này tôi đều không thể tha thứ cho bản thân mình.”
Cận Vân nghĩ lại thời gian đó Cố Thiên Tầm còn nghi ngờ tình cảm Mộ Dạ Bạch dành cho cô, Cận Vân còn định giải thích giúp anh, nhưng giờ...
Cận Vân tin rằng tất cả mọi lời giải thích đều thừa thãi.
Bọn họ đều đã hiểu được tình yêu.
................
Cuộc phẫu thuật đang được nửa chừng, cánh cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra từ bên trong. Tất cả mọi người đều hốt hoảng, vội vàng chạy lên trước, Thiên Tầm cũng đỡ lão phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251306/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.