Vào đến thành phố, lúc ngang qua một cửa hàng tạp hóa, Cố Thiên Tầm bảo tài xế dừng xe lại.
“Em muốn mua gì à?” Mộ Dạ Bạch hỏi.
Cố Thiên Tầm khoác tay anh, đi vào trong cửa hàng tạp hóa.
Anh đội mũ lông, trên người mặc sơ mi và áo khoác dày, phong độ mê người như ngày thường, ở nơi công cộng như thế này lập tức trở nên thu hút vô số những ánh nhìn.
Nhưng đến khi nhìn thấy tay anh cầm một chiếc gậy thì những ánh mắt kia đều không khỏi tiếc nuối.
Cố Thiên Tầm cảm thấy xót lòng, cô thân mật dựa sát vào anh hơn một chút.
Anh vỗ nhẹ lên tay cô trấn an. “Không cần lo lắng, anh không yếu đến vậy đâu.”
Chỉ một cử động rất nhỏ của cô thôi, anh đều có thể cảm nhận được rõ ràng.
Cố Thiên Tầm cười nói: “Em không lo cho anh mà em lo cho bản thân mình cơ.”
“Em lo chuyện gì?”
“Hừm, anh xem, chúng ta vừa đi được một đoạn đã có bao nhiêu ánh mắt nhìn anh rồi! Không đến 10 cô thì chắc cũng 8-9 cô rồi. Anh thu hút như vậy, đi đến đâu cũng có người dán mắt vào, em lại chẳng lo anh bị người ta cướp mất à?”
Mộ Dạ Bạch nhéo mũi cô một cái, cười không nói gì.
Thật ra...
Trong lòng bọn họ đều rõ, có những người ông trời sắp đặt sẽ là của bạn. Dù có đi cả một vòng trái đất, vượt qua trăm núi ngàn sông, cuối cùng hai người cũng sẽ quay về bên nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251302/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.