Anh ở trên tầng cao nhất, vô cùng yên tĩnh. Lúc này, đã không còn ai qua lại.
Cô dè dặt gõ cửa, bên trong không có người trả lời, khiến không dám tiếp tục gõ thêm. Ngó đầu vào bên trong, nhìn vào, cả phòng chỉ có ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn đầu giường.
Hiển nhiên, ban ngày người tới thăm rất đông. Bên trong phòng bệnh của anh, đều xếp đầy những bó hóa tươi.
Anh nằm trên chiếc giường bệnh đó, đầu cuốn băng gạc.
Dưới ánh sáng mờ mịt, anh nhắm mắt ngủ chập chờn. trong không gian, nghe rõ tiếng anh thở đều đặn.
Vừa rồi cô đã ở ngoài xác nhận tới ba lần với y tá, anh chỉ bị thương ngoài da, trong lòng cũng yên tâm được phần nào, nhưng, nhìn trán anh cuốn băng gạc từng lớp từng lớp, vẫn lo lắng, đau lòng.
Cô thậm chí không biết từ lúc nào, tâm trí của bản thân, đã bị anh chiếm trọn.
Hiện tại, vẫn không dám nghĩ lại, giây phút anh từ trên lầu rơi xuống…
Nghĩ lại mà sợ.
Đi vào trong, cẩn thận ngồi xuống bên giường bệnh của anh.
Dùng ánh đèn, muốn xem kĩ một chút vết thương trên trán anh. Vừa tiến lại gần, đột nhiên một cánh tay chìa ra, ôm chặt lấy cô.
Cô giật mình.
Người đứng không vững, cả người ngã xuống bộ ngực vạm vỡ đó.
“Anh mau buông tay ra”! Dương Nguyệt sợ đè lên anh, vội vàng chống hai tay xuống giường, không dám đè người lên cơ thể anh.
Mặc dù cô rất nhẹ, nhưng, cơ thể anh ngộ nhỡ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251233/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.