Cúi mắt nhìn Lý phu nhân, đôi mắt đen láy của cô nhìn thẳng vào bà. “Cầu hôn là con trai bác cầu hôn cháu. Hơn nữa cháu đã từ chối. Thực lòng mà nói vốn dĩ cháu còn cảm thấy đáng tiếc nhưng sau hai lần gặp bác xong thì ngược lại cháu cảm thấy quyết định này của mình hoàn toàn sáng suốt.”
Thật là một quả ớt cay!
Thật không biết thằng bé Vũ Sâm này làm sao nữa, con gái nhà tử tế ngoan ngoãn thì không yêu, sao lại đi tìm một đứa không chịu kém cạnh miếng nào như thế chứ!
Lý phu nhân bực mình không ít. Nhưng Dương Nguyệt đã đặt tờ 100 tệ xuống bàn rồi đi mất.
Bóng lưng nhỏ cứng rắn đứng thẳng, không hề quay đầu nhìn lại.
“Ha, tính nó không phải dịu hiền gì!”
................
Bước từ quán cafe ra, gió lạnh thổi đến khiến mắt cô cay xè.
Trước mặt cô giờ là ngã 3 đường. Hoặc là chọn ở bên anh, chấp nhận tất cả những tủi nhục và khinh miệt của nhà họ Lý, hoặc là đem theo mơ ước của bản thân và cả của mẹ mà đi Úc.
Cô cảm thấy mơ hồ.
Vừa nghĩ đến từ bỏ là tim đau như cắt.
Nhưng nếu từ bỏ ước mơ của mình thì lại cảm thấy cuộc đời này dường như đã mất đi những màu sắc của sự sống.
Về đến ký túc, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lập tức đi về phía bến xe.
Giữa đường điện thoại cô liên tục vang lên. Cô không dám nghe, chỉ để nó trong túi, không ngừng reo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251221/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.