Anh lờ mờ mở mắt ra, nhìn một lượt quanh phòng.
Trên nền đất, quần áo của cô đã hoàn toàn biến mất.
Lý Vũ Sâm vơ lấy một chiếc áo ngủ trong ngăn tủ đầu giường, vừa thắt dây vừa bước ra ngoài phòng, gọi cô: “Nguyệt Nguyệt?”
“......” Nhưng không một lời đáp lại.
Anh cau mày, đi xuống lầu, dưới lầu đã trống không, không còn bóng dáng cô đâu nữa.
Lý Vũ Sâm đột nhiên bật cười. Cô nhóc này mới sáng sớm ngày ra đã chạy mất rồi, đến một lời cũng không để lại.
Anh không gấp gáp, chỉ ngồi trên sofa cho tỉnh hẳn ngủ.
Dù có thế nào thì giờ cô cũng chẳng chạy đi đâu được nữa. Trước đây cô còn ở quê, anh lại bận, chạy đi chạy lại tất nhiên nhiều bất tiện, nhưng giờ cô đã quay về trường rồi, muốn đi tóm người, thật sự dễ như trở bàn tay.
Cứ để cho cô thong thả một lần đi!
Lý Vũ Sâm đang nghĩ như vậy thì bỗng điện thoại bàn vang lên.
Anh nhấc máy liền nghe thấy giọng mẹ mình truyền đến.
“Sao con lại tắt điện thoại?”
“Mẹ, có chuyện gì không?” Tuy sáng nay không được ôm chặt cô trong tay nhưng tâm trạng anh cũng không hề bị ảnh hưởng, vẫn rất vui vẻ.
“Tất nhiên là có chuyện rồi, con nói xem, con như vậy là có ý gì hả?” Lý phu nhân có vẻ cáu, giọng bà rất không vui.
Lý Vũ Sâm ôm trán, nhớ lại chuyện tối qua “tống tiễn” Diệu Vi về, anh cũng không vui. “Trước đây con không biết Diệu Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251177/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.