Chương trước
Chương sau
Quý Lương ngồi trong phòng nghỉ trống vắng chơi rắn săn mồi suốt một giờ, mãi đến khi điện thoại kiệt pin phải sạc mới phát hiện mình quên mang cục sạc rồi.

Trợ lý ra khỏi văn phòng thì nhìn thấy phu nhân tổng tài tương lai thò đầu ra từ phòng nghỉ, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

"Xin hỏi anh có yêu cầu gì sao?" Trợ lý khép tệp tài liệu lại, nở nụ cười hỏi han.

"Ừm... chỗ các anh... có cục sạc không?" Quý Lương ngại ngùng gãi đầu.

"Có, android, apple, type-c, điện thoại của anh là loại nào?" Trợ lý đi đến trước bàn làm việc của mình, kéo ngăn kéo ra tìm kiếm.

"???"Quý Lương mờ mịt nhìn chằm chằm điện thoại cục gạch của mình, suy nghĩ xem cái này là loại nào.

Không nhận được đáp án, trợ lý quay đầu, nhìn thấy cái lỗ tròn tròn của cục gạch trong tay Quý Lương đang nghênh mặt hếch vai với mình.

"......" Trợ lý đóng ngăn kéo với tốc độ cực nhanh, sau đó nói: "Thật ngại quá, tôi quên là dây sạc của điện thoại anh bị người khác mượn đi rồi, tôi sẽ đi lấy về cho anh ngay."

"Ồ, không sao không sao, không cần phiền vậy, về tôi sạc cũng được." Quý Lương xua tay, cười cười nói.

"Không phiền, không phiền chút nào." Đùa, hắn chưa thấy trong nhà tổng tài nào mà có cái cục sạc này đó! Sau này kiểu gì hắn cũng biến thành chân chạy vặt! Trợ lý dùng nhãn lực siêu cường nhìn thấy thương hiệu của cục gạch kia, sau đó đi sang một bên gọi điện thoại.

Mười lăm phút sau, Quý Lương hài lòng cầm cục sạc mới tinh quay lại phòng nghỉ, lần này cậu chơi trò xếp hình Tetris.

Trịnh Hiên đứng phía sau Quý Lương suốt mười phút, omega đưa lưng về phía hắn hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của xếp hình, từ góc độ của hắn có thể thấy cục diện nghìn cân treo sợi tóc trên màn hình nhỏ hẹp, nếu thanh ngang cứ không xuất hiện thì sẽ thua ngay.

Vất vả lắm mới chờ được thanh ngang xuất hiện, thế nhưng Quý Lương lại run tay xếp nó lên hàng trên cùng, họa vô đơn chí!

Trịnh Hiên cảm thấy huyết áp của mình đang tăng với tốc độ chóng mặt, tí nữa là mạch máu nổ tung luôn.

Cảm xúc dao động trong chốc lát làm pheromone có tính xâm lược cực mạnh của alpha tràn ra một chút, làm lưng Quý Lương ớn lạnh, cuối cùng cậu quay đầu lại đối mặt với vị hôn phu của mình.

"Quý Lương?" Trịnh Hiên đánh giá omega đang cuống quít đứng lên từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó đưa ra kết luận: "Tôi sẽ không kết hôn với cậu."

"... A?" Quý Lương ngơ ngác há miệng, trong chốc lát không biết nên phản ứng như thế nào.

"Lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi gặp ông nội, cậu chỉ cần nói với ông ấy mình không muốn kết hôn với tôi là được, ngày mai tôi sẽ kêu người đưa cậu về nhà." Trịnh Hiên cau mày, omega này thật sự là hoàn toàn khác với hình mẫu lý tưởng của hắn, vừa đen vừa gầy lại quê mùa, nhìn là biết từ dưới quê lên, hắn thật sự không hiểu tại sao ông nội lại tìm cho hắn người như vậy?

"Nhưng mà em... em muốn mà..." Quý Lương vô thức phản bác.

Trịnh Hiên giận tới bật cười: "Đương nhiên là cậu muốn, nhưng tôi thì không."

"Vậy... vậy anh nên... nên tự nói đi..."

"Nếu tôi nói mà có ích thì còn kêu cậu làm gì?"

"Ông nội kêu em phải nghe lời ông Trịnh, anh có ý kiến... thì nên... tự nói ra..."

Trịnh Hiên cười không nổi nữa, không ngờ omega này nhìn có vẻ ngoan ngoãn nhưng thật ra lại là tâm cơ boy, giờ đang muốn bấu víu hắn?

Trịnh Hiên đen mặt đưa người về nhà chính, ông nội thân thiết kéo tay Quý Lương như thể cậu mới là cháu ruột của mình, làm Trịnh Hiên cảm thấy rất khó chịu.

Bữa chiều ăn đồ Tây, món chính là bít tết, răng của ông nội còn rất tốt, cũng không ăn kiêng, không thịt không vui.

Quý Lương còn chưa từng ăn đồ Tây chứ đừng nói là dùng dao nĩa, cậu nhìn quanh bàn một vòng cũng không tìm được chiếc đũa nào, thế là đành ngượng ngùng nhìn vị hôn phu, học hắn tay phải cầm dao tay trái cầm nĩa, gian nan cắt miếng thịt bò to bự trên đĩa.

Dao vừa cắt ngang, hỗn hợp của nước sốt và máu loãng lập tức ứa ra, tay Quý Lương run lên, nĩa ma sát với đĩa sứ tạo ra âm thanh kích thích.

Đối mặt với ánh mắt ghét bỏ của Trịnh Hiên, Quý Lương chần chờ nói: "Thịt này chưa chín..."

"Ăn bít tết ai ăn chín kỹ?" Trịnh Hiên cạn lời.

Ông nội tàn nhẫn trừng cháu trai mình, người làm phía sau nhanh chóng lấy đĩa bít tết trước mặt Quý Lương đi theo ý của quản gia.

"Tiểu Quý quen ăn chín kỹ sao? Thế để ông nội kêu người đổi cho con, con cứ coi nơi này như nhà mình, cần gì thì cứ tìm ông Lý là được."

Quản gia Lý lập tức mỉm cười gật đầu với Quý Lương.

"Cảm ơn ông Trịnh ạ, ăn thịt chưa chín sẽ đau bụng nhỉ?" Câu sau là nói với Trịnh Hiên.

"......" Đồ nhà quê, Trịnh Hiên định nghĩa Quý Lương như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.