Chương trước
Chương sau
Thói quen sinh hoạt lành mạnh làm Quý Lương luôn thức dậy vào lúc 6 giờ sáng.

Mở cửa phòng ra vừa lúc thấy Trịnh Hiên ra khỏi phòng ngủ chính, cậu vẫy tay chào hỏi theo bản năng: "Chào buổi sáng."

Đồ ngủ trên người tổng tài rất rộng, phần ngực phía trước bị lộ khá nhiều, làm khuôn mặt nhỏ của Quý Lương đỏ cả lên, cũng may da cậu đen, không nhìn thấy rõ ràng lắm.

Trên đỉnh đầu Trịnh Hiên có cái ổ chim, vẻ mặt cũng hiếm khi hơi mờ mịt.

"Buổi sáng tốt lành." Quý Lương cho rằng hắn không nghe thấy, chu đáo nói lại lần nữa.

"......" Đúng rồi, đây là vị hôn phu từ trên trời rơi xuống của hắn, ngày hôm qua mới vào nhà hắn ở. Trịnh Hiên bình tĩnh kéo cổ áo lại, xoay người vào phòng.

Quý Lương hiểu, người ta không muốn để ý đến cậu.

"Cậu Quý, cậu thích bữa sáng kiểu Tây hay là kiểu Trung Quốc?" Lý Đống đi ra từ phòng bếp, hỏi Quý Lương đang đứng trên cầu thang.

Quý Lương vừa nghĩ "bữa sáng kiểu Tây và kiểu Trung Quốc có gì khác nhau" vừa xuống lầu, rồi vào phòng bếp ngó thử: "Tôi... tôi ăn bánh bao* với dưa muối là được rồi."

(*) Bánh bao không nhân nhen

Lý Đống quay đầu lại nhìn bữa sáng đã chuẩn bị xong xuôi, cảm thấy mình đang gặp phải kiếp nạn đầu tiên ở biệt thự, mà đầu sỏ gây tội chính là bánh bao và dưa muối —— một bàn xíu mại, bánh cuốn, sủi cảo, bánh bao canh, bánh bao thịt, hoành thánh, mì thịt bò, cháo thịt nạc trứng bắc thảo, cháo gạo kê bí đỏ, sữa bò, cà phê, bánh mì nướng, mứt trái cây, giăm bông, thịt xông khói, trứng chiên, ngũ cốc, sandwich, bánh quế... Chỉ duy nhất không có bánh bao và dưa muối.

Quý Lương không ngờ câu nói bâng quơ của mình lại gây ra sóng to gió lớn trong lòng quản gia Lý Đống chưa biết thất bại là gì, cậu chỉ cảm thấy bữa sáng ở nhà Trịnh Hiên quá phong phú rồi, chẳng lẽ lát nữa có rất nhiều người tới ăn sao?

"Xin cậu Quý chờ một lát, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu." Lý Đống vén tay áo lên, xoa tay hầm hè, tốt lắm, yêu cầu bất ngờ này đã khiến cho anh chú ý, đã khơi dậy được tính hiếu thắng đáng chết của anh!

Đã có nhiều đồ ăn như thế mà còn muốn chuẩn bị nữa? Lúc Quý Lương hoàn hồn thì Lý Đống đã đang nhào bột rồi.

"Yên tâm đi cậu Quý, cậu sẽ được ăn bánh bao nhanh thôi."

"?" Quý Lương nghiêng đầu khó hiểu: "Sao còn phải làm bánh bao thế?"

"Không phải cậu muốn ăn bánh bao sao?" Lý Đống cũng nghiêng đầu.

"Tôi... muốn ăn sao?" Quý Lương vươn ngón trỏ chỉ vào mình, bình thường đi theo ông nội chỉ được ăn bánh bao, lần đầu tiên ở nhà người khác làm khách nên cậu nói khách sáo một chút thôi, có đồ tốt hơn thì ai muốn ăn bánh bao chứ!

Cuối cùng Lý Đống cũng nhận được chính xác tín hiệu Quý Lương truyền đến, dừng động tác tay lại.

"Các người đang làm gì?" Trịnh Hiên vừa chỉnh cà vạt vừa đi tới, bưng cà phê lên uống một ngụm.

"Không có gì, dùng cơm đi." Lý Đống mỉm cười, lại khôi phục dáng vẻ thong dong bình tĩnh của quản gia.

Cậu Quý thật sự không phải là một omega đơn giản.

_____

Quán bar ồn ào, đủ loại ABO đang cụng ly chuyện trò vui vẻ, thảnh thơi thư giãn. Nơi đây là nơi giải tỏa hết thảy áp lực, bạn có thể tùy ý tán tỉnh người xa lạ, hôn môi, thậm chí là lên lầu hai thuê phòng làm một nháy cũng được, dù sao khi ra khỏi cửa quán bar, mọi người đều sẽ làm như chưa từng nhìn thấy nhau.

Chủ quán bar là một alpha rất ngả ngớn, đêm nào cũng mang theo pheromone mùi hoa lan đi lởn vởn xung quanh khách khứa nghe tám chuyện, thỉnh thoảng còn câu được một omega đáng yêu thơm ngọt làm hoạt động hài hòa. Cuộc sống không nên quá tốt đẹp đâu!

Nhưng đêm nay lại khác, bởi vì bạn thân của y - tổng tài muộn tao tới.

Trịnh Hiên ngồi trên ghế buồn rầu uống Richard Hennessy, xả hết thảy bực bội trong người.

"Lại xảy ra chuyện gì? Rượu ngon của tôi không phải để cậu uống như thế đâu." Hạ Lãng đau lòng nhìn chai rượu đã vơi đi một nửa.

"Cậu uống rượu ở nhà tôi còn ít chắc?" Trịnh Hiên cũng lười nhìn y.

"Sao giống nhau được? Cậu có tiền, nhưng tôi thì không! Tổng tài đại nhân ~~" Hạ Lãng rất muốn nhào vào lồng ngục Trịnh Hiên làm nũng, nhưng khổ nỗi dáng người cao lớn của y không cho phép.

Trịnh Hiên cảm thấy rượu ngon mới nuốt xuống đã vọt lên cổ họng, nếu Hạ Lãng õng ẹo cái nữa là sẽ phun ra ngay.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi không tin cậu đến chỉ để uống rượu." Hạ Lãng cầm ly lên rót cho mình chút rượu, trong lòng lại nhớ nhung hầm rượu quý báu nhà Trịnh Hiên.

"Vị hôn phu của tôi đang ở nhà tôi." Trịnh Hiên thản nhiên nói.

"Phụt ——" Ngụm rượu Hạ Lãng vừa rót vào miệng chưa kịp nuốt xuống đã cống hiến hết cho bộ tây trang của Trịnh Hiên, trong nháy mắt, mùi bạc hà nồng nặc xông thẳng lên đại não Hạ Lãng, sau đó y nghe thấy những người xung quanh bắt đầu hắt xì hết đợt này đến đợt khác, mãi mà không dứt, đương nhiên y cũng chỉ nghe được một giây, bởi vì y cũng phải hắt xì: "A... hắt... hắt xì... A —— hắt..."

"Anh... hắt xì... Hiên... hắt xì... em sai... hắt xì... Cậu định giết tôi à! Hắt xì!" Mặt Hạ Lãng nước mắt nước mũi giàn giụa, hận không thể khiến Trịnh Hiên quỳ xuống.

"Bẩn chết." Trịnh Hiên cầm khăn tay lau vết rượu trên tây trang, sau đó chậm rãi thu pheromone lại.

"Hắt xì... Hờ..." Hạ Lãng ấn huyệt thái dương, hít sâu mấy hơi, mẹ nó, thật là quá quắt mà!

"Không được, tôi thật sự không được..."

"Đàn ông không thể nói không được."

"......" Y rất muốn để Trịnh Hiên nhìn xem mình có được hay không, nhưng chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi vì đối phương còn được hơn y —— Khi Trịnh Hiên chưa tiếp nhận sự nghiệp của nhà họ Trịnh, hai người họ đã từng chơi rất điên.

"Nè anh hai, cậu có vị hôn phu hồi nào? Sao tôi không biết gì hết?"

"Đương nhiên cậu không biết, đến tôi còn mới biết hôm qua đây."

"Là sao?" Hạ Lãng ngồi sang băng ghế nhỏ bên cạnh, nắm một nắm hạt dưa lên vô thế chuẩn bị hóng chuyện.

"Hôm qua tự tìm tới cửa, nói là hứa hôn từ bé." Trịnh Hiên uống một ngụm rượu: "Không đúng, chắc là ông nội đưa người tới, xem ra ông ấy đã quyết tâm phải khiến tôi kết hôn với omega kia."

"Vậy thì kết thôi." Hạ Lãng thản nhiên nói: "Dù sao hôn nhân của tư bản mấy người đều đặt lợi ích lên hàng đầu, hơn nữa cậu cũng không có người trong lòng."

"Vấn đề là cậu ta hoàn toàn không hợp gu tôi." Trịnh Hiên thở dài, nếu là một omega dịu dàng non mềm pheromone dễ ngửi thì hắn cũng không đến nỗi bài xích như vậy.

"Như thế nào?"

"Vừa đen vừa quê, nhìn là biết người từ quê lên, cái gì cũng không biết, ăn bít tết chín kỹ, ai ăn bít tết mà ăn chín kỹ chứ?" Trịnh Hiên nghĩ trăm lần cũng không ra, lại uống một ngụm rượu, cười lạnh định nghĩa Quý Lương: "Hừ, đồ nhà quê."

Hạ Lãng nghe Trịnh Hiên miêu tả xong thật sự rất muốn cười, nhưng y không thể, bởi vì hễ cười là sẽ chết.

"Sao ông lão lại hứa hôn cho cậu với người như vậy?"

Trịnh Hiên đã hơi say, nhưng vẫn còn tỉnh táo, biết đáp án của câu hỏi này có thể làm tổn hại đến hình tượng vĩ đại của hắn, cho nên hắn lựa chọn tránh né không nói. Mà Hạ Lãng lại thầm vui trong lòng, quyết định ngày mai phải đến biệt thự Trịnh Hiên xem đồ nhà quê kia trông như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.