Nguyệt Độc Thất để điện thoại xuống bàn, mặt mũi sa sầm nhìn Tiệp Như. Nét mặt của cô nàng rất ư là không vui. Lẽ rằng là vì mối quan hệ giữa Tiệp Như và Võ Tinh Huy đang ngày một xấu đi rất nhiều. 
Nguyệt Độc Thất đưa tách Latte đã nguội lên môi, nhấp một chút, “Nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho mình nhé. Đồ đạc có cần mình phụ không?” 
Tiệp Như nhìn cô mỉm cười, “Cậu cứ nghĩ ngơi đi. Đồ đạc tớ đã nhờ người dọn dẹp ra rồi.” 
Cô vẫn còn trầm tư suy nghĩ. Đúng là oan gia thì ngõ hẹp. Lại không biết, Võ Tinh Huy anh ta là người bạn tốt sống ở nửa vòng trái đất bên kia của Hạc Cảnh Thần. 
... 
Chẳng mấy chốc, cả cô và Tiệp Như đều đã thấm mệt, hai người tạm biệt nhau song thì ai về nhà nấy nghỉ ngơi. 
Tiệp Như đi cả một quãng đường xa xôi về nước đã rất uể oải, Nguyệt Độc Thất dậy từ sớm còn chạy tới chạy lui nên giờ không còn chút sức lực. Cô leo lên xe nghỉ một chút, tự nhủ về đến nhà sẽ ngủ bù một giấc. 
Nhưng dè đâu, người tính không bằng trời tính. Nguyệt Độc Thất về tới nơi, chỉ mới đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy chuyện không muốn nhìn. Tống Y Du ban ngày ban mặt vẫn thích ăn mặc hớ hênh, ngồi trên chiếc ghế sô pha trong nhà cô, còn hớp từ từ từng ngụm trà, ra vẻ quý phái, thanh cao. 
Nguyệt Độc Thất thấy cảnh này liền không chịu nổi, cô nửa bước cũng không muốn vào trong. Cô nhíu mày, đứng chực ở bên ngoài. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lua-nguoi-phu-nhan-lam-sao-chay-thoat/203827/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.