🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tối hôm đó, Hạc Cảnh Thần để cô ngủ rất sớm, còn giúp cô đặt sẵn báo thức. Sáng hôm sau cô nghe theo chuông tỉnh dậy đã không còn thấy Hạc Cảnh Thần nằm bên cạnh. Cô biết hắn lúc nào cũng vậy, trong cuộc đời của hắn thứ gọi là chuông báo thức không hề tồn tại, vì hắn là người luôn có nguyên tắc. Đúng giờ sinh học đã dậy rồi.
Cô trườn người dậy, chỉ thấy dì trưởng giúp việc đang dọn dẹp loanh quanh. Dì giúp việc thấy cô đã tỉnh, ân cần cười hỏi cô: “Thiếu phu nhân dậy rồi à? Thiếu gia vẫn còn ở dưới nhà đấy ạ.”
Nguyệt Độc Thất nghe thế liền gật đầu cảm ơn dì rồi chạy vào phòng tắm đánh răng, thay quần áo. Làm xong hết thảy vẫn còn dư ba mươi phút. Cô chạy tọt xuống phòng khách như sợ mất thứ gì đó.
Xuống dưới cô thấy hắn còn đang ngồi đọc báo giữa nhà, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cô cứ nghĩ là hắn đọc say mê đến mức sẽ không nhìn thấy cô đâu nhưng ai dè hắn bỗng cất tiếng nói: “Xuống rồi à?”
Nguyệt Độc Thất hơi bất ngờ, rõ ràng là hắn vẫn còn dán mắt vào tờ báo kia mà?
Hắn lại dõng dạc: “Có súp cho em ở phòng ăn, ăn no rồi hẳn đi.”
Nguyệt Độc Thất thấy hơi lạ, thường thì giờ này giúp việc vẫn chưa ai nấu ăn. Mà hiện tại cũng chỉ có mỗi dì giúp việc thức giấc, cô đi đến bàn ăn, truyền giọng ra phòng khách: “Dì Lâm nấu cho em à?”
Ngay sau đó tiếng của Hạc Cảnh Thần cũng vọng vào: “Ừ.”
Cô nhún vai, kéo ghế ngồi xuống. Nguyệt Độc Thất không có thói quen ăn sáng vào ban sớm như thế này vì bụng dạ không có. Cô sợ hắn sẽ mắng nên mới ráng ăn.
Cô ăn ngấu ăn nghiến, cảm thấy cũng không tệ, cô ăn gần hết tô cháo thì dì Lâm vừa xuống. Dì thấy cô ăn ngon lành thì bật cười, “Thiếu phu nhân hôm nay ăn có ngon không?”
Cô thấy dì, vui vẻ đáp lại: “Vâng. Ngon miệng hơn mọi khi. Làm cháu thấy cũng hơi lạ vì mọi bữa cháu ăn giờ này không được.”
Dì Lâm tiến vào bếp, đang có ý định lau chùi một chút, nghe Nguyệt Độc Nữ nói thế liền đứng lại. Dì cười hiền từ, “Phu nhân ăn ngon là tốt rồi, là thiếu gia dậy sớm nấu cho cô đấy.”
Nguyệt Độc Thất đang chuẩn bị đưa miếng súp lên miệng thì dừng lại, cô nhìn sững dì Lâm, “Sao ạ? Là Hạc Cảnh Thần nấu cho cháu?”
Dì Lâm chỉ gật đầu song quay đi làm việc của mình. Còn cô vẫn hơi đực ra, vậy mà hắn một mực bảo dì Lâm làm. Đúng thật là!
Cô ăn xong cũng đã sát giờ Tiệp Như xuống máy bay, cô đành phải để lại chén bát đó nhờ dì Lâm rồi chào đi. Lúc đi qua phòng khách, cô lén đi tới hôn trộm lên má Hạc Cảnh Thần một cái, nói: “Tay nghề của anh rất ngon miệng. Em đi nhé.”
Vừa lúc cô định đi thì cánh tay đã bị hắn kéo lại, hắn dặn dò: “Xe đã chuẩn bị ở ngoài cho em. Muốn đi chơi chút cũng được nhưng tuyệt nhiên không được đi đâu quá la cà.” Nói rồi hắn kéo tay cô xuống hôn cô một cái đáp trả sau đó thả cho cô đi.
Nguyệt Độc Thất không hiểu rốt cuộc tại sao mà dạo gần đây hắn thả lỏng cô như thế. Nhưng cũng xem là chuyện tốt, cô biết tính Tiệp Như kiểu gì cũng đòi đi uống cà phê hay trà sữa gì đó.
“Vâng, cảm ơn anh, chồng!” Cô cười với hắn một cái rồi đi ra khỏi cửa.
Đúng như hắn nói, ở ngoài đứng sẵn một cậu tài xế. Cậu ta vừa thấy cô đã cung kính chào: “Hạc thiếu phu nhân.”
Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, cảm thấy đã sắp trễ, cô tự mở cửa leo thẳng lên xe, bảo với cậu ta: “Tôi đi đâu cậu cũng biết rồi. Cho cậu mười phút, tôi không có thời gian!”
Cậu thanh niên nghe thấy thế cũng lật đật vâng dạ xuất phát. Dù sao cũng là chỗ bạn bè lâu năm, cô không muốn Tiệp Như phải đợi một chút nào.
Chiếc xe đi thẳng tới sân bay, để cô xuống xe rồi nhưng cậu ta vẫn không rời đi, “Thiếu phu nhân đừng từ chối, tôi nhận lệnh từ cậu chủ bảo phải đưa đón thiếu phu nhân cẩn thận.”
Nghe là lệnh của Hạc Cảnh Thần thì thôi cô cũng không dám chối cãi, cô bảo cậu ta đợi ở đấy rồi một mình bước vào sân bay.
Sân bay sáu giờ nhưng rất đông đúc, người vô kẻ vào tấp nập. Cô lấy điện thoại nhắn một dòng tin nhắn cho Tiệp Như: “Tớ tới sân bay rồi. Xuống thì gọi cho tớ một tiếng.” rồi kiếm đại một chỗ ngồi nào đấy nghỉ ngơi.
Cũng không mấy lâu sau máy bay từ Mỹ đến thành phố Chỉ Chân cũng đáp xuống. Vừa xuống tới nơi nhận được tin từ Nguyệt Độc Thất, cô gái tên Tiệp Như ngay tức thì gọi lại ngay.
Nguyệt Độc Thất nhận được cuộc gọi từ Tiệp Như thân yêu mà lòng nôn nao, cô nhấc máy: “Alo, Tiệp Như cậu ở chỗ nào rồi?”
Tiệp Như ở đầu dây bên kia cũng vui mừng không kém, giọng nói hết sức hớn hở: “Tiểu Độc Nữ tớ xuống tới nơi rồi. Hiện tại đang lấy lại hành lí. Nhưng mà sảnh lớn giờ rất đông người, cậu ra ngoài trước đi, tớ ra tìm cậu sau.”
Cảm thấy Tiệp Như nói có lí, ở đây cũng không dễ tìm người, thế là cô đồng ý cúp máy rồi ra ngoài trước chờ đợi.
Tiệp Như nhận hành lí xong xuôi, ngay lập tức chạy một lèo ra cửa lớn. Cô nàng ngó ngang, ngó dọc, ngó Đông, ngó Tây nhìn mãi mới tìm thấy hình dáng thanh mảnh quen thuộc. Tức khắc, cô nàng chạy nhanh tới đó, còn hô to: “Tiểu Độc Nữ!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nguyệt Độc Thất quay mặt lại nhìn, cũng dang tay ra ôm lấy cô bạn đáng yêu của mình. “Ôi trời ạ Tiệp Như! Tớ nhớ cậu chết đi được!”
Tiệp Như cười khì khì đáp: “Tớ cũng vậy!”
Dẫu sao cũng hai, ba năm trời rồi bọn họ chưa gặp lại nhau kia mà! Hai năm qua hai người họ chỉ có thể liên lạc với nhau qua điện thoại. Giữ được sự thân thiết như bây giờ chính là một kỳ tích rồi.
Ôm nhau thật lâu cho đỡ nhớ cuối cùng hai người quyết định đến một tiệm cà phê gần đây để nghỉ ngơi nói chuyện.
Nhưng thực chất từ lúc lên xe, hai người họ đã nói chuyện vô cùng rôm rả rồi.
Nguyệt Độc Thất quan tâm nhất chính là tình hình của Tiệp Như hiện tại, cô hỏi: “Rốt cuộc hai năm qua cậu sống thế nào? Sao đột ngột lại về đây chơi không báo trước thế?”
Lúc này lại thấy Tiệp Như thở dài ngao ngán, “Tớ còn không phải là vì chồng hay sao?”
Nguyệt Độc Thất có chút bất ngờ, “Chồng? Võ Tinh Huy đối xử với cậu không tốt?!”
Tiệp Như nghe đến cái tên đó liền thấy ngán ngẩm, “So với tổng giám đốc cao quý của cậu cũng chẳng khá hơn là bao.”
Nguyệt Độc Thất tuyệt nhiên hiểu cảm giác tệ bạc này, vỗ vỗ vào lưng Tiệp Như mấy cái an ủi.
Còn cậu tài xế ngồi phía trên nghe qua đột nhiên lại nảy sinh xích mích trong lòng, rõ là đang nghĩ rốt cuộc cậu chủ của cậu ta đối xử với thiếu phu nhân không tốt chỗ nào?
“Tớ nói cậu đừng sốc, thật ra chuyến về thăm lần này là tớ trốn anh ta chạy về. Tiểu Độc Nữ, thành thật mà nói đôi khi tớ cũng muốn ly hôn vậy.” Tiệp Như chỉ vừa mới nói dứt câu, ngụm nước trong miệng Nguyệt Độc Thất đã phun hết ra ngoài.
“Ly hôn?! Giờ cậu còn tính đi lên vết xe đổ của tớ à?!” Nguyệt Độc Thất trong lòng như có dầu sôi, lửa bỏng, đứng ngồi không yên khiến cho chiếc xe cũng có dấu hiệu rung lắc.
Hốt hoảng, cậu tài xế đành can thiệp vào cuộc hội thoại của bọn họ: “Thiếu phu nhân xin người bình tĩnh.”
Xem như để bảo toàn tính mạng, Nguyệt Độc Thất đành ngồi ngay ngắn lại, cô ôn tồn hỏi thêm: “Giờ cậu nói đi, giữa hai người còn chuyện gì nữa?”
Tiệp Như cắn môi, “Võ Tinh Huy anh ta thật khốn nạn! Rõ ràng lúc trước bảo sẽ đội vợ lên đầu, không để tớ chịu cực khổ. Vậy mà bây giờ một tiếng, hai tiếng cứ mở miệng ra là cô em gái nuôi của anh ta! Bộ anh ta không nhận ra mình đã dành quá nhiều thời gian cho cô em gái hờ đó rồi hay sao?”
Trong lời lẽ của Tiệp Như khiến cô có chút chột dạ, cô thấy đâu đó hình bóng của mình đang hiện lên. Cô cũng hiểu thứ mà Tiệp Như cần là gì. Thứ mà không chỉ cô mà Tiệp Như cũng muốn chính là sự quan tâm xuất phát từ sự thành thật chứ không phải vì trách nhiệm. Bọn cô hoàn toàn là những kẻ thiếu thốn cảm giác an toàn.
Tiệp Như thật sự giận dữ, cô nàng vớ lấy chai nước ném thẳng về phía trước, chai nước đụng trúng kính phang thẳng lại vào mặt cậu tài xế ngây thơ.
Cậu ta bị đụng trúng, cảm giác đau đớn vô cùng, tay lái của cậu ta bắt đầu vặn vẹo, con xe lập tức đi lộn xộn, xiên xiên vẹo vẹo vô cùng nguy hiểm.
Nguyệt Độc Thất hoảng hồn hét lên: “Cẩn thận một chút!”
Cậu thanh niên biết mình không thể tiếp tục kiểm soát tay lái, cậu ta phanh gấp làm cả ba người trên xe theo quán tính ngã về phía trước.
Lúc này, tinh thần thép của cậu ta hoàn toàn bị đập cho vỡ nát, cậu ta quay mặt xuống, quát với Tiệp Như: “Tiểu cô nương, cô không quan tâm đến bản thân mình thì thôi, cũng phải để tâm đến tính mạng của Hạc thiếu phu nhân chứ!”
Nhưng có vẻ trong lòng cậu ta còn muốn bổ sung câu “Ít nhất cũng nên thương xót chút cái mạng nhỏ này của tôi không được sao?!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.