Tống Y Du chằm chằm nhìn Nguyệt Độc Thất, không nói gì. Đôi bàn tay của cô ta nắm chặt lấy tà váy tung bay. 
Giữa biển trời mênh mông, dường như linh hồn của đứa trẻ vô tội kia vẫn đang không ngừng réo gọi ả: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con ở đây! Mẹ đến với con đi, mẹ ơi!” 
Tống Y Du nghiến răng, chắc cô ta phát điên mất. Nguyệt Độc Thất nhận ra gương mặt đã nhuốm phần bực tức ấy, giọng cô nhè nhẹ bật lời ra khỏi môi. 
“Tống Y Du, không ai muốn cô phải chết cả. Cô làm chuyện có lỗi với người khác, pháp luật đã có cách trừng phạt cô, cho cô ăn năn sám hối. Cô mang tâm tư kia về với trời, cũng không rửa hết lòng người vốn đang nặng của mình.” 
Tống Y Du như bị câu từ của Nguyệt Độc Thất làm cho rung rinh. Ả ngước nhìn về phía sau lưng cô, Hạc Cảnh Thần đã đứng sẵn ở đó nhưng ánh mắt hắn luôn luôn chiếu vào một bóng người không dời. Dù cho người đó đang đứng cùng Tống Y Du, rõ ràng một cái liếc mắt cũng không thèm đẩy qua cô ta. 
“Tôi thật ganh tị với cô, Nguyệt Độc Thất. Cô có tất cả mọi thứ, có gia đình yêu thương, người người yêu mến, và có cả... tình yêu của anh ấy.” Tống Y Du lặng lẽ nói. 
Nguyệt Độc Thất cảm thấy rất đỗi buồn cười. Cô có gia đình, được mọi người xung quanh yêu mến, lẽ nào Tống Y Du không thể có? 
“Tống Y Du. Gia đình vốn rất yêu thương cô, người đời cũng sẽ hoà nhã với cô bất cứ khi nào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lua-nguoi-phu-nhan-lam-sao-chay-thoat/1300436/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.