Bác sĩ nhìn Tống Dĩ An với gương mặt thất thần, đau khổ. Lại nhìn xuống người phụ nữ đang nằm trên giường, ông gật đầu: “Vâng, chúng tôi vẫn đang giữ thi thể của đứa bé, mời các vị đi theo tôi!”
Tống Dĩ An gật gù, cảm ơn bác sĩ rồi lật đật chạy theo sau.
Nguyệt Độc Thất nghe thấy hai từ “thi thể” mà đứng hình. Vậy là đứa con vô tội trong bụng của Tống Y Du cứ thế mà mất rồi ư?
Cô chau mày lo lắng, níu lấy vạt áo của Hạc Cảnh Thần, cô nài nỉ: “Em có thể đi cùng không?”
Hạc Cảnh Thần xoa đầu cô: “Em chắc chứ? Sao tự dưng lại muốn nhìn đứa bé kia?”
Nguyệt Độc Thất đã rất nóng ruột nóng gan, cô nhờ anh đỡ mình xuống giường, nhẹ nhàng giải thích: “Từ đầu đến cuối đứa trẻ chẳng làm gì sai cả. Em không ghét đứa bé ấy, đứa bé là chết một cách tức tưởi kia mà?”
Dứt câu cô ngước mặt nhìn hắn bằng con mắt ngấn lệ run run. Hạc Cảnh Thần thở dài, quyết định cho phép cô: “Được, chúng ta cùng đi!”
Nguyệt Độc Thất vui vẻ cảm ơn hắn. Nhưng đi theo bác sĩ không chỉ có Tống Dĩ An, cô và hắn. Đến Hạc Lập Duân, Chư Nhị, Dư Miên và Võ Tinh Huy cũng đi theo.
Bác sĩ dẫn họ đến một căn phòng khác có đôi phần u ám, lúc cánh cửa chỉ vừa được mở ra, một hơi lạnh thấu xương đã nườm nượp ùa đến chạm vào da thịt người.
Bác sĩ chĩa tay vào một chiếc giường nhỏ, ý mời mọi người vào xem. Nói là giường cũng không đúng lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lua-nguoi-phu-nhan-lam-sao-chay-thoat/1300424/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.