Tống Y Du tự mình ra khỏi bệnh viện. Cô ta đi tàn tàn dưới con đường rực nắng. Không có nơi chốn cho cô ta trở về. Chẳng thể vác xác đến Nặc gia tiếp tục mưu kế “ăn nhờ ở đậu”, cũng chẳng có Tống gia nào tiếp nhận cô nữa. 
Ngay từ đầu Tống Mạc đã không cần đứa con gái như ả rồi. Ả chỉ vì hắn mà làm rộn chuyện, tự mình đụng đến Nặc gia, cho mình là Nặc Tiểu Ưu, phụ lòng cha mẹ mang nặng đẻ đau thì thôi. Lần này ả có khi sẽ đả động đến mối thù truyền kiếp của hai nhà Tống - Hạc mấy chục năm trước. 
Cô ả cười nhạt, không biết đi đâu về đâu nhưng trong đầu ả chỉ toàn suy nghĩ kế sách để hại Nguyệt Độc Thất. 
Đột nhiên một chiếc xe ô tô lớn với cái màu đỏ chót giữa trưa nắng chạy tới rồi dừng sẵn trước mặt Tống Y Du. Hoàn toàn thu hút sự chú ý của cô ta. 
Không nhận ra đây là ai, người vừa bước xuống là một cô gái có sở thích mặc đầm bó giống cô ta nhưng lớp vải dài đến đầu gối. Bên ngoài khoác chiếc áo đen có vẻ chất chơi. Mắt đeo kính râm, môi son đỏ mọng. 
Tống Y Du không thích thú với cái người đùng đùng xuất hiện này. Ả cau mày, “Cô là ai?” 
Người phụ nữ tháo kính râm xuống, chị ta quét mắt lên người Tống Y Du từ đầu đến chân. Song, chậc chậc miệng: “Có thai nên ngốc nhỉ?” 
Tống Y Du nhận ra vẻ châm chọc, ả chỉ vào mặt người đàn bà kia: “Cô đừng có mà hỗn xược. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lua-nguoi-phu-nhan-lam-sao-chay-thoat/1300420/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.