Có thể là vì mức độ thân thiết giữa Hạc gia và Nặc gia. Từ sau khi Nặc Tiểu Ưu cô hỏi anh liệu có thể mỗi ngày đều đến Nặc gia không, thì đúng là mỗi ngày sau đó Tư Đồ Chư Nhị không tiếc số lần dẫn Hạc Cảnh Thần đến thăm mẹ con Dư Miên. 
Và mỗi lần như vậy đều tạo cơ hội cho Nặc Tiểu Ưu quấn lấy Hạc Cảnh Thần thêm một chút. 
Ngày hôm nay cũng như bao ngày khác, Nặc Tiểu Ưu dậy rất sớm nhưng cô lại quên béng đi việc thay đồ thật tươm tất. Bắt một chiếc ghế bên cửa sổ, Nặc Tiểu Ưu khi ấy khá thấp để có thể tự mình ngó hết toàn bộ khung cảnh bên kia cửa kính. Cô quỳ lên ghế cho cao hơn, từng thời phút trôi qua đều trông đợi một bóng dáng quen thuộc cao lớn ấy. 
Hạc Cảnh Thần đã sớm trở thành cái tên in sâu trong tiềm thức của Nặc Tiểu Ưu. Mỗi ngày được mở miệng tươi cười gọi cái tên này đều khiến lòng cô nhộn nhịp như có pháo hoa bắn rộn ràng ngày xuân. 
Nặc Tiểu Ưu trông ngóng mãi. Cho tới khi Dư Miên miệng gọi, đẩy cửa bước vào mới đánh thức được cơn mê muội của cô con gái nhỏ: “Tiểu Ưu, con dậy chưa?” 
Nặc Tiểu Ưu lập tức giật bắn người, cô bất giác thốt lên một cái rồi quay sang nhìn Dư Miên hoảng loạn. Động tác quá nhanh nên mâu thuẫn với độ an toàn của chiếc ghế kia. Chiếc ghế rung lắc cuối cùng nghiêng qua một bên khiến Nặc Tiểu Ưu cũng té “rầm” xuống đất. 
Dư Miên trợn mắt, bà hốt hoảng chạy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lua-nguoi-phu-nhan-lam-sao-chay-thoat/1300401/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.