Hết thất nghiệp lại đến thất tình, Lưu Dư lại khôi phục kiếp sống vô sự, mỗi ngày đều nằm đến hơn 11, 12h mới bình minh. ( Sao giống mình thế nhở =.=)
Sau đó, nếu không phải đọc sách, xem TV thì cũng là lên mạng, hoặc đến tiệm ăn của chị Khúc Thiến giúp việc.
Mỗi ngày, sau khi tỉnh lại, chuyện thứ nhất phải làm là hôm nay nên làm cái gì? Cô phải làm lịch biểu của mình kín kẽ, để cô không thể nhớ về, đúng vậy!
Dù cô có cách để mình không nhớ anh, nhưng vô phương làm gì khi hai người không hẹn mà gặp, dù ở thang máy, hay bãi đỗ xe, hay cửa hàng tầng trệt.
Chia tay mới hai tuần lễ mà thôi, số lần cô vô tình gặp anh đã vượt quá số đầu gnón tay rồi, sao cô khổ thế.
Cô còn yêu anh, dù thế nào cũng vẫn yêu, cho nên mỗi lần nhìn thấy anh đều đau lòng, nhưng cái làm cô đau khổ nhất, chính là. Thái độ xa cách, lạnh nhạt của anh.
Tuy rằng đã chia tay, nhưng dù sao hai người cũng là hàng xóm, chẳng lẽ anh không thể cho cô một nụ cười, hoặc một cái gặt đầu chào hỏi xã giao nên có sao, hay anh sợ cô sẽ hiểu lầm, sẽ gây khó dễ?
Cô thương thầm cho mình, cũng vì mối tình đầu vỡ lở không đáng có, có lẽ vì thế, cô trốn anh.
Anh ở thang máy, cô lập tức rời đi.
Anh xuống xe, cô ngồi im ở trong. (Có lẽ ở đây là chỉ gặp nhau ở bãi đỗ chung)
Anh bước vào cửa hàng tạp hóa, cô liền cất bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lau-hai-lau-2-tong-tai/120403/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.