Phái bảo thủ kinh ngạc, nhưng nếu Tổng giám đốc đã quyết định, bọn họ cũng chỉ cách tin tưởng mà thôi. Dù sao cũng đã năm năm, ‘Bảo Á’ dưới sự dẫn dắt của anh, đã có một vùng trời riêng trên thị trường quốc tế. ” Vâng.” Mọi người nhất trí gật đầu. ” Học Tân, chuyện này từ cậu và Giang Sâm phụ trách.” Khương Khắc hạ lệnh. ” Vâng.” Uông Học Tân cùng Giang Sâm đồng thời lên tiếng trả lời gật đầu. ” Được rồi, mấy hôm nay mọi người vất vả.” Anh nhìn mọi người, nói:” Hôm nay mọi người về sớm chút. nghỉ ngơi đi. Mai sẽ có trận chiến ất vả hơn nữa. Đã vất vả trong ba năm, kết quả sẽ phụ thuộc vào thời gian tới, hy vọng mọi người sẽ cùng tôi cố gắng.” Nói xong, anh đứng lên, rời phòng. Tại văn phòng ngoài phòng họp, chỉ còn lại chưa đến một nửa nhân viên tăng ca, còn lại trở về hết. Nơi này là Ngành Hành chính, cơ quan cao nhất Công ty, bình thường mỗi khi gặp sự cố đặc biệt, nhân viên hức khuya tăng ca đều ở tại đây. Còn nhân viên ở lầu ba phía dưới, dù lương không bằng nhưng lại có thể đúng giờ đi làmđã là điều hạnh phúc. Khương Khắc nâng tay, xem giờ. 7 giờ 10′. Xem ra, anh vẫn còn ít thời gian để xử lý đống công việc còn chồng chất trên bàn. Vào văn phòng, trên bàn công tác, thuận tay cầm lên một văn kiện khẩn, bắt đầu làm việc. ” Tổng giám đốc, không về nhà?” Uông Học Tân gõ nhje vào ván cửa, chờ anh ngẩng đầu rồi mới hỏi. ” Đương nhiên là có, nhưng mình có ít việc cần hoàn thành.”muốn. Khương Khắc bất đắc dĩ nhìn giấy tờ chất đống, cơ hồ che kín mặt bàn, nhẹ giọng thở dài. ” Để mình giúp.” Uông Học Tân không chút do dự, buông cặp tài liệu. ” Không cần, cậu cứ về đi. Lát nữa mình lập tức về.” Khương Khắc lắc đầu, ngăn cản. ” Không sao.” Uông Học Tân ngăn cản anh cự tuyệt, đi đến, thuận tay cầm một phần công văn, rồi ngồi xuống ghế sofa. ” Lúc trước, mình nói cậu và Giang Sâm đi hẹn hò, không lâu lại ra việc này, thật xin lỗi.” Khương Khắc áy náy. ” Công việc mà, sao biết được. Tổng giám đốc không phải thường nói những lời này sao?” Uông Học Tân không thèm để ý, mỉm cười. Khương Khắc cười, không nhiều lời nữa cúi đầu làm việc. Văn phòng im ắng, trừ bỏ tiếng điều hòa thổi gió vù vù, thì là tiếng giấy loạt soạt. Hai người tâm trung làm việc suốt hai tiếng sau mới về nhà. Khương Khắc về nhà, vừa vặn chiếc kim đồng hồ chỉ đến con số 9h 30′ Cứ mỗi giây trôi qua, Lưu Dư lại càng khẩn trương. Trời ạ, sắp 10h rồi, cô định đến nhà anh ngủ sao? Cô bị quỷ nhập sao mà buổi chiều lại đồng ý đến nhà anh ngủ? Nhớ lúc ấy, giọng anh khàn khàn, ôn nhu nhưng tựa hồ ẩn nhẫn cái gì, cô bết anh cần gì, anh muốn cô. Đã qua 26, cô không phải là chưa từng quen bạn trai, nhưng chưa có ngời đàn ông nào có thể khiến cô bộc lộ nữ tính. Trên thực tế, cô thấy mình cũng khá quyến rũ, nhưng không đến mức gợi cảm, nhiều lắm nhìn trẻ trung, lại chẳng thể coi là phụ nữ thực thụ. Nhưng vì anh, tất cả mọi thứ đều thay đổi. Tim đập thình thịch, tuy rằng phòng có máy điều hòa, nhưng cả người cô khô nóng, khó chịu. Làm sao bây giờ? Có lẽ cô hiểu lầm, anh ấy cõ lẽ không có ý đó. Nếu thật sự là vậy, cô không rõ có thể tự chủ được không nữa, có trời biết cô biết bao mong ước về dáng người dưới lớp quần áo kia. Ô…… Cô bây giờ mới nhận ra mình sắc như thế, lúc nãy hồi hộp như thế, giờ lại mơ tưởng đến dáng người của Khương Khắc, nước miếng không tự chủ mà rớt ra. Thân hình cao gầy,nhưng khi nhìn thoáng qua cơ bắp dưới cánh tay áo, khi anh chuyển đồ hộ cô. Nhớ đến món đồ ấy, nặng đến mức cả cô và chị Vu Hàn cố hết sức mà không di động một chút, nhưng anh lại dễ dàng nâng nó đi vậy. Nhìn cánh tay ấy, cô tò mò không biết ‘địa phương’ khác có giống như thế không!? ♥‿♥ Oa, không thể nghĩ nữa, nếu không không chỉ nước miếng rớt, mà máu mũi phải phụt nữa. Lưu Dư hít sâu, nâng cổ tay xem giờ. 9h 55′, cô nên đi xuống. Cô đẩy cửa phòng, đang xem TV trong phòng khách, Vu Hàn tò mò. ” Chị chưa buồn ngủ, nên mới ra ngoài xem phim.” ” Chị Vu Hàn, em muốn ra ngoài một chút. Em có mang chìa khóa, không cần chờ.” Cô dặn. ” Muốn đi đâu?” Vu Hàn tò mò. Cô mặc áo phông, quần đùi, giống như đi siêu thị, vậy mà nói khong cần chờ?” ” Lầu hai.” Lưu Dư do dự, thành thật trả lời. Vu Hàn kinh ngạc, nhíu mày.”Tìm Khương Khắc? Buổi tối, 10h?” ” Gần đây, Công ty có việc, đã liên tiếp mấy hôm không về nhà ngủ rồi.” ” Vậy định xuống xem cậu ta đã về chưa?” ” Có thể nói như thế, bởi vì anh ấy đã đồng ý về ngủ rồi.” Lưu Dư không dám nói, kỳ thật cô là đi ngủ cùng ‘người ta’. “Em đi đây.” Cô vẫy tay với chị, rồi đi ra cửa. ” Nhớ phải dùng biện pháp tránh thai nhé!” Đúng lúc cánh cửa đóng lại, thì lời dặn của Vu Hàn vọng ra, làm Lưu Dư thiếu chút nữa té ngã. Chị Vu Hàn tỉ làm sao mà biết sẽ có chuyên gì xảy ra? Quá ngạc nhiên, thật khó tin! Nhưng dù sao….. Mắc cỡ chết!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]