Lâm Sanh ở 1 bên nghe đến nghiến răng nghiến lợi, kỳ lạ Tần Mạt có lòng, lại lạ Mộ Lưu Yên không nói gì, càng tự trách mình chịu tội, cái nhục nhã này, mình lẽ ra không nên ngồi đây xem tình nhân cũ gặp mặt, kết quả là bản thân mình ở đây lại thêm rối rắm. 
Thật là, tức bản thân chết được! 
“Mụ mụ, ngươi phải bình tĩnh!”. Mộ Tiểu Tiểu nhìn mặt Lâm Sanh đã trở thành màu đen, ngấm ngầm vì mẹ nàng mà lo lắng. 
Mẹ, ngươi chọc tới mụ mụ rồi! 
Ta rất bình tĩnh! Lâm Sanh liếc mắt 1 cái Mộ Tiểu Tiểu, ta nếu mà không bình tĩnh đã không còn ngồi ở đây rồi! 
“Tiểu Yên, ngươi sẽ ở Paris mấy ngày?”. Tần Mạt cũng không biết phải nói gì, dù trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết mở lời thế nào. Lại 1 lần nhìn Mộ Lưu Yên, nàng thừa nhận vốn vẫn chưa quên được. Nếu có thể, nàng hy vọng có thể “tái lục tiền duyên” (nối lại tình cũ). 
“Chắc khoảng 3 ngày”. Mộ Lưu Yên tuy đang uống cà phê nhưng miệng lại cảm thấy khô khốc, trước kia nghe Tần Mạt thân thiết gọi mình “Tiểu Yên” nàng luôn thấy trong lòng ngọt ngào không ít, chính là hiện giờ nghe ra, thật sự so với vị cà phê không đường trên bàn có muốn đắng hơn a, “Tần Mạt, ta nghĩ cách xưng hô ‘Tiểu Yên’ này đã không còn thích hợp, ngươi hay là cứ gọi ta Lưu Yên đi”. 
Vì 2 chữ này rất khổ sở, nên hẳn bản năng sẽ chọn cách kháng cự. 
Tần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lao-ba-cho-ta-mot-chut/2457528/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.