Nhìn bộ dáng của Tiểu Mộ lúc này đoán chừng cũng đã bốn năm tuổi, mặc một bộ váy liền toàn thân màu trắng, nhưng trên bộ váy hình như có dính chút bùn đất. Nếu như theo lời nói, Lâm Sanh không nhìn lầm thì hình như trên đó còn có một dấu chân.
Liếc nhìn lại "linh hồn" Tiểu Mộ rồi rõ ràng nhìn lại đứa nhỏ đang ngồi xổm dưới bóng cây, đây là con người sao? Thì ra con bé cũng có lúc bị xem thường!!! Ánh mắt Lâm Sanh nói lên điều này.
"Bạn nhỏ, con đang ở đây làm gì?" Mộ Lưu Yên hình như đối với đứa nhỏ này có một cảm giác tò mò, chậm rãi đi qua ngồi cạnh, nhẹ giọng hỏi.
Lâm Sanh đối với Tiểu Mộ của hiện tại có vạn phần hứng thú, rốt cuộc thì con bé của hiện tại và tương lai có gì khác nhau?
Cô bé từ từ ngẩng cái đầu nhỏ lên, oai đầu nhìn Lâm Sanh cùng Mộ Lưu Yên, sau đó ánh mắt nhìn chầm chầm vào Lâm Sanh, hình như là có đều gì khiến cô bé cảm thấy kỳ quái. Đối diện với người này, tại sao lại khiến mình có một ý nghĩ vô cùng thân cận? Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Sanh cũng cảm thấy tâm thần bất động, cảm giác thân cận này so với Tiểu Mộ đang trên vai mình tựa hồ khắc sâu hơn. Cái này đại khái gọi là thực thể và hư ảo bất đồng.
"Không có gì, chỉ là viết chơi thôi." Ở trên tay trái đang cầm sách vở, tay phải cầm cành cây khô ném sang một bên, sau đó dùng chân chà xát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lao-ba-cho-ta-mot-chut/2457458/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.