Buổi chiều đón tiểu Nam về thì cô đi vào bếp nấu ăn , Tiểu Nam ngồi ngoài sofa xem hoạt hình khi có tiếng chuông cửa thì chạy ra mở .
" Chú đến rồi " tiểu Nam nhảy dựng lên vì vui mừng
" Ừ , mẹ đâu ?" anh kéo vali đi vào bế tiểu Nam lên
" Mẹ trong bếp nấu ăn "
" Con xem hoạt hình sao? " anh thả tiểu Nam xuống sofa rồi cởi áo vest mình ra ngồi xuống cạnh tiểu Nam .
" Dạ , chú sẽ ở đây với con luôn sao? "
" Ừ , với một điều kiện là con phải gọi chú là ba "
" Ba sao? "
" Ừ "
" Nhưng mẹ la "
" Không la đâu , không phải mẹ cho chú ở đây rồi sao? "
" Ba ....ba , gọi ba thích thật đó " tiểu Nam cười thật tươi nhảy vào lòng anh ngồi .
Đông Phương Thiên Nhật nghe tiểu Nam gọi mình là ba mà lòng nhói lên từng hồi , lại nhìn thấy biểu cảm khi có ba của tiểu Nam làm lòng anh thêm chua sót . Quả thật đứa nhỏ không bao giờ có tội , nó cũng muốn có ba và mẹ , cũng muốn được yêu thương chăm sóc . Nghĩ đến đây nỗi hận người đàn ông đã làm Tăng Khả Tuệ ra nông nỗi này càng nhiều .
" Được rồi , chúng ta vào kiếm mẹ được không? "
" Dạ "
Đông Phương Thiên Nhật đặt tiểu Nam ngồi trên cổ mình đi vào vì tiểu Nam rất thích ngồi như vậy . Anh nhìn thấy cô đang chăm chú nấu ăn mà dâng lên niềm hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-yeu-me-don-than-va-bao-bao/1074628/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.