Chương trước
Chương sau
Một giây tiếp theo, Cố Vỹ cùng Hứa Mộ Nhan đã bị cái âm thanh này đột ngột gọi về, trong đầu suy nghĩ có chút hỗn độn.
“Cố Vỹ, anh đây là đang tự đâm đầu vào chỗ chết sao?” Âm thanh của Bùi Lạp Minh dưới bóng đêm càng thêm phát ra sự băng hàn, mang theo số mệnh, mà sự lý trí duy nhất còn sót lại cũng trong nháy mắt bay mất hầu như không còn, không để ý đến hình tượng mình đường đường là một tổng giám đốc, lập tức đánh một quyền về phía Cố Vỹ.
Cố Vỹ vội vàng không kịp chuẩn bị liền bị ăn một quyền, khóe miệng nhất thời tràn ra máu tươi.
“Bùi Lạp Minh sao anh có thể ra tay đánh người như thế chứ?” Thấy thế, Hứa Mộ Nhan vội vàng chạy đến trước mặt anh hôn to.
Dưới bầu trời, ánh sáng chiếu của cô so với sao còn sáng hơn, khuôn mặt xinh đẹp ngoại trừ khiếp sợ chính là tức giận.
Cô còn mặt mũi đi tức giận với anh sao?
Bùi Lạp Minh cảm thấy lồng ngực như đang có ngọn lửa cháy rực, thật giống như đem cả người anh đốt cháy rụi.
Mà nhất thời khuôn mặt đang mê man của Cố Vỹ cũng trở nên kinh ngạc.
Hứa Mộ Nhan thấy rõ trong con ngươi thâm thúy của Bùi Lạp Minh lạnh lẽo đang dần được thay thế bởi lửa giận, không khỏi làm cho người cô run lên.
Giờ phút này này anh đang cau mày, dùng một loại ánh mắt rất phức tạp nhìn cô, rất sâu, có tìm tòi nghiên cứu, có hận ý, thậm chí còn có một chút cảm giác bi thương.
Cả người Hứa Mộ Nhan đều bị anh ánh mắt của anh ‘phóng’ không đất dung thân, đau lòng, lúng túng tựa như khoảnh khắc máu trong cơ thể tự phát tán đi mọi nơi.
Thật là gặp qủy, anh tại sao lại có thể không tiếng động mà xuất hiện trước mặt cô chứ?
Bởi vì ánh sáng mờ tối, nên giờ phút này cô không có cách nào để nhìn rõ được thái độ của anh.
Cô... cô vừa mới làm gì?
Cô thế nhưng lại cùng Cố Vỹ...
Cô và anh cư nhiên...
Trời ơi!?
Cô làm sao... làm sao lại làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy chứ?!
Hứa Mộ Nhan khiếp sợ nhìn lại bộ dạng cau mày của anh, im lặng không lên tiếng, hết sức rõ ràng, người ngu như thế nào đi nữa cũngbiết là anh đang tức giận, nhưng mà giờ phút này đầu cô như trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ ra là mình nên giải thích như thế nào.
Không biết qua bao lâu, đúng lúc cô đang chuẩn bị mở miệng để giải thích tất cả mọi chuyện thì Bùi Lạp Minh lại đột nhiên xoay người quay đầu bỏ đi.
Hứa Mộ Nhan theo trực giác đuổi theo, khi đến gần sau lưng anh đầy áy náy nói, “Thật xin lỗi, tôi... tôi... tôi, mới vừa rồi chỉ là... chỉ là... mới chỉ là...”
Đáng chết, lời đến khóe miệng, những câu tiếp theo lại một chữ cũng không thể nói ra được.
“Chỉ là cái gì?” Bùi Lạp Minh đột nhiên dừng bước, xoay người lại giọng điệu lạnh lùng, vẻ mặt âm trầm.
“Chỉ là... chỉ là... mới vừa rồi tôi và anh ấy chỉ là....”
Sắc mặt anh không hề có chút nhiệt độ nào nhìn Hứa Mộ Nhan, cặp mắt tràn đầy băng hàn.
Mà Hứa Mộ Nhan bị anh nhìn chăm chú như vậy như thoáng chốc có thể nhìn ra tâm tư, có chút lúng túng....
Vì vậy chỉ đành nhếch môi ngượng ngùng cười, “Mới vừa rồi... mới vừa rồi là do tôi say rượu, cho nên căn bản không biết mình đang làm cái gì, anh phải thật sự tin tưởng tôi!”
Nếu như phía trước có một cái gương, cô biết nhất định mình đứng đây trông rất ngu ngốc....
Nhưng Bùi Lạp Minh vẫn như cũ không nói gì, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nhẹ ‘hừ’ rồi nói, “Hứa Mộ Nhan, tôi vẫn cho là một người phụ nữ biết giữ gìn trong sạch cho mình, coi như là cho Duẫn Kiệt nó... a, thôi, giờ phút này tôi mới phát hiện thì ra là tôi đã sai quá nhiều rồi.”
Nói xong, anh liền lần nữa xoay người rời đi...
Lần này Hứa Mộ Nhan không có đuổi theo, nhìn theo bóng lưng của anh biến mất trong bóng đêm mịt mờ, nghe tiếng động cơ của xe anh chạy đi như một trận gió rời đi, cô đứng đấy, trong lòng hiện lên cảm thụ chua xót trong lòng, một mình cười khổ...
Coi như năm năm qua, anh vẫn như cũ không hề tin tưởng mình hoàn toàn.
Thôi, anh thích nghĩ thế nào cũng không liên quan đến cô, dù sao đi nữa anh và cô luôn có một khoảng cách cự ly thủy chung không có cách nào vượt qua, huống chi đến ngày hôm nay thì Hoắc Noãn cũng đã ở bên cạnh anh.
Khi cô quay đầu lại định xem Cố Vỹ có bị thương nặng lắm không thì đã không thấy anh đâu hết rồi, lần này cô đã làm liên lụy tới anh rồi....
Thật ra thì thời điểm Hứa Mộ Nhan đi đến trước mặt Bùi Lạp Minh cố gắng để giải thích thì từ trong ánh mắt của cô anh đã có thể nhận ra cô vẫn còn yêu Bùi Lạp Minh sâu đậm đến mức nào, chỉ là cô là người trong cuộc nên vẫn còn mơ hồ thôi, một phút kia anh cảm thấy trái tim của mình như có hàng ngàn, hàng vạn cây đao cắm vào, sau đó đau đớn lan tràn hết tứ chi.
Mà cô tựa như một đóa anh túc, khi lúc vô tình đã im hơi lặng tiếng tiến vào trong máu của anh, tiến vào tận sâu trong tâm can của anh, chiếm cứ nội tâm của anh để cho trái tim nơi nào đó trầm luân, không thể tự kiềm chế.
Tình cảm lâu dài bị đè nén một khi tuôn trào, thì lại giống như lũ quét cuồn cuộn cuốn tới bình thường không thể đỡ được, nhưng Cố Vỹ không muốn miễn cưỡng cô, tạo thêm cho cô gánh nặng, cho nên chỉ có thể liều mạng đè xuống thương tâm nơi đáy lòng, yên lặng xoay người rời đi...
Nếu như đây chính là hạnh phúc mà cô muốn, như vậy anh nguyện ý làm một người dưng bên ngoài, yên lặng bảo vệ cô....
Mà bên này, Bùi Lạp Minh đang nổi giận đùng đùng lái xe, chỉ cảm thấy cơ thể sắp bị một ngọn lửa cháy rụi, anh vốn định đến nhà cô hỏi cho ra nhẽ chuyện của Doãn Kiệt, ai biết được khi đi đến dưới lầu nhà cô lại bất ngờ thấy cô cùng Cố Vỹ, hai người đang anh anh em em, việc này không thể nghi ngờ thêm đã làm cho lửa giận được anh đè nén bỗng dưng bộc phát, tiến lên liền đánh Cố Vỹ một quyền.
Nếu như không phải Hứa Mộ Nhan ở trước mặt anh thay Cố Vỹ bất bình, hơn nữa nhất thời sợ anh ta đột nhiên thua mà đả thương cô, anh nhất định sẽ đánh Cố Vỹ thêm mấy quyền nữa.
Tại sao người phụ nữ này, tại sao lại cứ chiếm cứ lấy mạch suy nghĩ của anh, anh lại mấy lần không kiềm nén được nỗi lòng.
Tay cầm tay lái của Bùi Lạp Minh không khỏi nắm thật chặt, trên khuôn mặt anh tuấn một mảnh âm trầm.
Hứa Mộ Nhan, rốt cuộc cô còn có bao nhiêu chuyện gạt tôi? Lừa gạt tôi?
“Này, Lý Tuấn, nội trong hai ngày cậu nhất định phải nghĩ ra cách làm cho tôi một bản báo cáo kiểm tra kết quả giám định ADN của Duẫn Kiệt và Cố Vỹ cho tôi, càng nhanh càng tốt!”
Suy nghĩ của anh giờ đã loạn thành một đoàn, trong nháy mắt như phân thành từng đoạn phân biệt đem anh trói chặt lại, lúc đầu tỉnh táo giờ thì hôn mê đến vô pháp suy tư, chưa bao giờ tức giận đến nỗi mà đem linh hồn cắn mất.
“Lạp Minh, cậu nói xem tại sao lại phải khổ sở như vậy chứ? Cậu cùng Hứa Mộ Nhan có lẽ thật sự là không có duyên phận làm vợ chồng rồi, cậu lại không thể....”
“Câm miệng! Tôi biết rõ mình đang làm gì, bảo cậu đi làm thì đi làm đi, nếu như... Nếu như Cố Vỹ cùng Duẫn Kiệt thật sự là cha con, thì tôi sẽ lập tức ký tên vào đơn ly hôn, sau đó... sau đó liền cưới Hoắc Noãn....”
Từ sau chuyện hôm đó bị Bùi Lạp Minh vô ý bắt gặp cô cùng Cố Vỹ ngoài ý muốn hôn nhau về sau, Hứa Mộ Nhan liền chưa từng thấy qua Bùi Lạp Minh, mà anh cũng không tới công ty, những việc xảy ra lúc trước kia giữa hai người thật như chưa từng xảy ra.
Hứa Mộ Nhan cảm thấy mọi việc như vậy cũng đối với tất cả mọi người đều rất tốt, cô cũng có thể thừa dịp này mà suy nghĩ thật kỹ để làm rõ mọi chuyện.
Nhưng khi cô vừa nhắm mắt lại, khuôn mặt Bùi Lạp Minh sẽ lập tức hiện lên trong đầu cô, cảm giác nhớ nhung với anh càng thêm sâu một phần, cô cũng không biết mình phải làm sao, từ lúc nào mà cô lại thay đổi đến không có tiền đồ thế này, từ lúc nào mà cô lại biến thành như vậy.....?
Cái loại tâm trạng, muốn gặp mà không dám đi gặp, không thấy rồi lại nhớ nhung loạn thành từng dây, ở trong lòng cô quấn thật chặt.
Như thường ngày, cô đi bộ trên đường, từng bước từng bước đi về nhà, mỗi khi đi tới địa điểm hôm đó, cô lại bất giác ngẩn ngơ ngó nghiêng dường như đang chờ một hình bóng nào đó xuất hiện, nhưng mỗi lần đều thất vọng. ..
Đi qua công viên nhỏ cô lại đổi hướng, bước chân tới, đi tới ngồi xuống băng ghế dài cạnh đó, lẳng lặng nhìn trời chiều đang dần hạ xuống, tâm tình liền lập tức được buông lỏng rất nhiều, cô vẫn luôn cảm thấy công viên nhỏ này thật ấm áp, một mảnh màu xanh lục của cây và cỏ, mặc kệ đang là thời tiết nào cũng luôn xinh đẹp như vậy, vừa lòng nhìn một chút, trong đầu hoặc nhiều hơn là trong lòng đã thấy yên tĩnh đi một phần nào.
Khi cô vừa vặn cất bước rời đi thì lại thấy một đôi tình nhân, đang thân mật tựa vào nhau, cùng nhìn ngắm thảm cỏ màu xanh ở trong công viên.
Cánh tay người nam sinh nhẹ nhàng đặt lên trên bả vai người nữ sinh, đầu hai người tựa vào nhau, nhìn bóng lưng của họ, có loại cảm giác hạnh phúc len lỏi đâu đây.
Bất ngờ cô ngửi được một mùi thuốc là quen thuộc, theo tiềm thức quay đầu lại, lúc này có một người đàn ông xa lạ từ phía sau lướt qua cô, nhìn thấy ngón tay kẹp điếu thuốc, cô không khỏi tự giễu cười ngây ngô, thì ra ngay cả mùi thuốc lá mà anh hút cô vẫn còn nhớ như in.
Nhớ một người, cùng yêu một người là giống nhau, chuyện giống như vừa tỉnh dậy đã xảy ra, lúc tỉnh táo lại mới biết mọi chuyện đã xảy ra lâu rồi.
Hứa Mộ Nhan tăng nhanh bước chân, bước đến trước cửa một quán rượu ở phía trước, do dự thật âu sau mới quyết định đi vào, một hơi mua nhiều hộp thuốc nhãn hiệu khác nhau, khi bước ra khỏi cửa hàng, cô cảm thấy nhất định là cô điên rồi, nhưng cô lại lặng lẽ nói thầm trong lòng rằng mình chỉ điên một lần này thôi, một lần là tốt rồi....
Sau khi về nhà, cô chạy vào trong phòng của mình, lập tức đem tất cả các bao thuốc mà cô đã mua mở ra, sau đó đốt lần lượt, ngửi ngửi một cái, nhíu mày một cái, không phải là mùi này, cô liên tiếp mở lại đốt nhiều bao thuốc khác nhau như vậy, mở bao rút ra một điếu rồi đốt lên, ngửi ngửi lần nữa,....
Cứ như vậy, lặp đi lặp lại nhiều lần, mở ra, đốt, cho đến bao thứ tư, rốt cuộc cô cũng đã ngửi thấy được mùi thuốc lá quen thuộc này...
Khi cô đem thuốc lá mà anh hút đốt lên thì giống như là đang nhìn thấy anh quay người lại hút thuốc lá, quanh quanh quẩn quẩn hình dáng hút thuốc lá của anh....
Rồi sau đó Hứa Mộ Nhan nhìn thấy trong hộp thuốc chỉ còn lại tàn thuốc, cẩn thận thu dọn cất giấu đi thật tốt....
Cô quyết định, mỗi khi nhớ đến anh sẽ lại đốt một điếu, cho đến khi hộp thuốc lá được đốt xong, chính là lúc cô quên anh, thời điểm đó không còn nhớ nhung đến anh...
Hôm sau khi Hứa Mộ Nhan vừa đem Duẫn Kiệt đến nhà trẻ xong, Cố Vỹ gọi điện thoại cho cô, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với cô.
“Thầy, chúng ta đã đi dạo hết một vòng công viên rồi mà một câu thầy cũng không nói, có chuyện gì thầy cứ nói ra đi.”
Hứa Mộ Nhan dừng bước lại, nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của người bên cạnh.
“Mộ Nhan... thật ra thì... thật ra thì... thật ra thì anh đã thích em từ rất lâu rồi!”
Sau một giây, trên khuôn mặt nho nhã hiện lên một mảnh nghiêm nghị, dịu dàng trong con ngươi lóe lên sự kiên định.
Thật ra thì Cố Vỹ vốn tính toán sẽ không thổ lộ với cô, nhưng kể từ đêm hôm đó cùng cô hôn môi, đầu óc anh luôn luôn luẩn quẩn khuôn mặt của cô, xua mãi mà không đi....
Một giây kia anh chợt đưa ra quyết định, coi như bị cô cự tuyệt thì anh cũng sẽ không hối hận...
Mặc dù hiểu rõ cô, nhưng trên mặt cô lại chưa từng hiện ra sự kinh ngạc, khiếp sợ, trong hai con mắt trong suốt hiện lên một mảng yên tĩnh, cho dù là ai cũng không thể nhìn ra được cảm xúc giờ phút này của cô.
Một hồi lâu, cô chậm rãi mở miệng, “Thầy, ngày mai có thời gian rảnh không?”
“Thế nào?”
“Ngày mai chúng ta chơi trò chơi thôi.”
“Trò chơi?”
“Đúng, trò chơi duyên phận.”
Cô cũng không phải là thiếu nữ vị thành niên, qua nhiều năm như thế làm sao mà cô không biết Cố Vỹ thích mình chứ, chỉ là tình yêu không có cách nào miễn cưỡng được, cô thừa nhận mới vừa rồi khi nghe được lời thổ lộ của anh, quả thật là cô đã có chút khiếp sợ, nhưng cô cũng không thể cự tuyệt anh, sợ làm anh khổ sở...
Cho nên cô đã quyết định cùng anh thử một lần trò chơi duyên phận...
Lấy một trò chơi duyên phận, làm câu trả lời đối với anh....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.