Hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, thời gian giống như trong nháy mắt ngừng lại, hô hấp lẫn vào nhau càng phát ra nghe càng rõ ràng.
Hai mắt anh nhìn thẳng vào Hoắc Noãn, cái gì cũng không nói...
Một người trầm mặc thì là ăn tinh, hai người cùng trầm mặc chính là áp bức...
Thời điểm khi Hoắc Noãn tính toán định mở miệng đánh tan sự trầm mặc thì lại thấy trên khuôn mặt tuấn dật của Bùi Lạp Minh chợt nở một nụ cười xấu xa...
“Lạp Minh... em..”
Chẳng lẽ anh nhìn ra được ý đồ của cô?
Trong người của Bùi Lạp Minh luôn luôn tĩnh mịch giờ phút này lại hiện lên một trận sương mù đang rít gào, rồi sau đó vẻ mặt anh mê ly đem môi của áp thật khít vào đôi môi đỏ mọng của Hoắc Noãn...
Đại não của Hoắc Noãn trong nháy mắt như bị tia sét đánh trúng, trong đầu một mảng trống rỗng, hai mắt mở thật lớn, ngạc nhiên ngước nhìn người đàn ông ở đối diện...
Một giây kế tiếp, môi của anh giống như mưa rơi lạnh lẽo rơi xuống chiếc cổ trắng ngần của cô...
Không có thương tiếc, không chút nào dịu dàng, chỉ có lỗ mãng, thật giống như một muốn phát cáu, muốn cắn nuốt cổ của cô.
Nằm ở dưới đất, Hoắc Noãn hô thấp một tiếng, nhưng âm thanh đó lại bị đôi môi của Bùi Lạp Minh ngăn chặn lại.
Môi của anh ở trên môi của cô hành hạ, trằn trọc, mang theo sự phẫn nộ như gió bão mưa rào.
Thừa dịp cô lấy hơi thì chiếc lưỡi linh hoạt của anh giống như một chiếc lưỡi rắn, cặy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-va-cuoc-hon-nhan-bat-dac-di/1819695/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.