Đang xem biểu diễn thì bàn tay của Hoắc Noãn bị nắm đau, nhỏ giọng hô một tiếng, lúc này Bùi Lạp Minh mới tỉnh lại, buông lỏng bàn tay của cô ra.
Ánh sáng lờ mờ, Hoắc Noãn chắc chắn không nhìn thấy được sự tức giận trong mắt anh giờ phút này.
Hứa Mộ Nhan!
Thì ra thật sự là cô!
Một khắc kia, khi xác định người trên sân khấu kia là Hứa Mộ Nhan, Bùi Lạp Minh chợt cảm thấy đáy lòng giống như nếm đủ ngũ vị trên đời, có khiếp sợ, có mừng rỡ, có tức giận...
Không ngờ năm năm không thấy, giờ cô đã trở nên càng xinh đẹp, lại bộc lộ ra tài năng của mình.
Hứa Mộ Nhan, rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp mặt!
Bùi Lạp Minh âm thầm nói ở đáy lòng...
Cô không có nghe nhầm chứ?
Cô thành công, thật sự thành công rồi!
Thật ra thì giống như lời Cố Vĩ đã nói, chỉ cần nghĩ ở dưới khán đài không có ai, cũng sẽ không sợ, anh cũng không có lừa cô...
Giờ khắc này cô càng thêm khẳng định mình là có thực lực, thật là phải có tài năng mới có thể thiết kế được.
Hứa Mộ Nhan nắm thật chặt đôi tay, toàn thân có chút kích động mà phát run, nước mắt trong suốt đã nhanh chóng làm khóe mắt cô ươn ướt lóe sáng, nổi bật lên đôi con ngươi càng phát ra ánh sáng.
“Tin tưởng rằng, âm thanh vừa rồi cũng đã đủ để chứng minh bộ trang phục cánh chim thiên sứ này rất được yêu thích, xin hỏi mọi người là ưa thích thiết kế này hơn, hay vẫn là ưa thích người mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-va-cuoc-hon-nhan-bat-dac-di/1819692/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.