- Không cần đánh, đi, tôi dẫn cô đến nơi này.
Sau khi buông lời, Bùi Lạp Minh lập tức xoay người cất bước rời đi, bỏ lại một mình Hứa Mộ Nhan không hiểu gì, một mặt ngây ngốc, sững sờ, nhìn bóng lưng anh từ từ đi xa. ..
- Anh muốn đưa tôi đi đâu?
- A!
Bùi Lạp Minh đi chưa được mấy bước, sau lưng đột nhiên truyền đến tiềng cô nhỏ giọng kêu một tiếng, anh bỗng nhiên quay đầu lại.
- Thật khâm phục cô, đi đánh golf còn mang giày cao gót. - Bùi Lạp Minh khẽ nhíu đầu lông mày. sắc mặt nghiêm túc giận dữ trách móc.
- Đó là bởi vì sáng sớm lúc ra cửa anh ở trong xe liên tục ấn còi làm cho tôi quên thay giày. - Cũng may chỉ là trẹo sơ một chút, cô xoa nhẹ mấy cái là đã không có gì đáng ngại.
Dọc theo đường đi, ngoài một câu nói giao phó cho An Thần lái xe đến nhà hàng thì sau đó Bùi Lạp Minh không hề mở miệng, An Thần cũng lặng yên lái xe.
Hứa Mộ Nhan dùng tầm nhìn ngoài len lén mắt liếc đến anh ở bên cạnh, chỉ thấy khuôn mặt anh trầm tư nhìn ra xa phía trước. Có lẽ đến gần quá rồi, hơi thở nóng rực của anh lúc nào cũng dễ dàng quất vào mặt cô giống như một trận gió nhẹ nhẹ. Có lẽ đến gần quá rồi, cô và cánh tay của anh lúc nào cũng như có như không lơ đãng nhẹ nhàng đụng vào. Trong phút chốc Hứa Mộ Nhan lại có chút không biết làm sao, thậm chí có phần lúng túng khó hiểu.
- Chúng ta phải đi đâu?
- Đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-va-cuoc-hon-nhan-bat-dac-di/1819683/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.