Cô cứ không cam tình nguyện đứng trên bậc thang ở khách sạn năm sao như vậy, nhìn chằm chằm vào bóng lưng to lớn đẹp mắt của anh. ..
Trong lúc nhất thời ngàn vạn suy nghĩ. ..
Đi hai bước, nhận thấy được Hứa Mộ Nhan không đuổi theo, anh quay đầu lại nhún nhún vai, liến thoắng cứ như đúng rồi nói:
- Tôi suy nghĩ vì túi tiền của cô, nếu như cô kiên trì muốn ăn ở khách sạn năm sao, tôi cũng không sao cả, dù sao cũng không phải là tôi bỏ tiền.
Tốt lắm!
Lần này anh ta thắng!
Không ngờ trong quán nho nhỏ có nhiều người như vậy, vừa vào cửa đã thấy bàn ghế dầy người ngồi, còn dư lại là con đường nhỏ hẹp vừa đủ để khách hàng đi.
Nơi này không có thực đơn, tất cả thức ăn có thể phục vụ đều viết trên một cái bản đen treo trên tường sau quầy bán hàng. Sau khi đi vào chuyện đầu tiên cần làm là đến quầy bán hàng gọi món, trả tiền.
Ở chỗ này Bùi Lạp Minh không phải là tổng giám đốc ngồi tít trên cao, cũng không phải ông chủ có ‘đặc quyền’ gì nữa, ông chủ của hàng càng không biết anh là ai, sau khi anh trả tiền giống như mọi người tự phục vụ bưng thức ăn tới, tìm chỗ ngồi trống trong không gian chật chội nhỏ hẹp này ngồi xuống.
Có lẽ đều đã rất đói bụng, có lẽ bên cạnh còn có người ngồi, cũng có lẽ vì tiếng người ồn ào quá huyên náo, Hứa Mộ Nhan và anh chỉ là lặng lẽ ăn những sợi mì trước mặt từng người.
Thừa dịp Bùi Lạp Minh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-va-cuoc-hon-nhan-bat-dac-di/1819675/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.