"Xuống xe thôi. Hiển Thuần Cừ đá"
"À?" Hứa Mộ Nhan không hiểu gì, không phải vừa mới lên xe không lâu sao?
"Chúng ta đã đến nơi."
"Đến?" Ánh mắt cô nhìn xuyên qua kính, xem cảnh vật ngoài cửa xe.
Đèn đường chiếu xuống ánh sáng màu da cam, lúc này Hứa Mộ Nhan mới phát hiện ra xe của bọn họ đang dừng lại trước một cái hẻm nhỏ dường như không nhìn thấy tận cùng của nó. Hẻm nhỏ hẹp dài, quanh co khúc khuỷu, hai bên ngõ hẻm đều là những ngôi nhà thấp, cổ xưa, nhà cửa đều mang đậm kiến trúc kiểu xưa của miền Nam. Mặc dù cảm giác rất cũ kỷ nhưng trên đường vô cùng sạch sẽ, giương mắt lên nhìn thì cũng không khó để phát hiện xung quanh đều là các nhà cao tầng rất cao nổi lên, cường thế bức người, so sánh với nơi dưới thấp này thì giống như đang trốn trong ảo ảnh, là một góc nhỏ bị người ta quên lãng, cũng giống như người già bị cuộc sống của tuổi trẻ ở thành thị lãng quên...
Hôm nay Hứa Mộ Nhan vừa tan tầm, chuẩn bị đi bộ về nhà thì Bùi Lạp Minh gọi điện cho cô, nói là để cảm ơn lần này cô đã giúp một tay nên quyết định mời cô đi ăn cơm tối. Một khắc khép lại điện thoại kia, tim của cô xẹt qua một dòng nước ấm khó nói lên lời, đây là lần đầu tiên anh không nói chuyện lạnh nhạt với cô...
Trước khi xuống xe, ánh mắt cô giống như mơ hồ nhìn thấy khóe miệng anh hàm chứa một nụ cười.
Theo đuôi Bùi Lạp Minh đi vào hẻm nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-va-cuoc-hon-nhan-bat-dac-di/1819664/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.