Làm xong thủ tục xuất viện, anh ân cần nhẹ nhàng dìu cô lên xe quay về Phương viên, suốt khoảng thời gian trên xe cứ một lúc anh lại quay qua nhìn cô, cô thì quá quen với chuyện này cô cũng không nói gì hay làm gì cứ mặc anh.
Phương viên
Phương Thần nhanh chóng bước xuống xe đi đến chỗ của cô, cô mới vừa mở cửa chuẩn bị bước ra thì đã bị anh bế thốc lên đi vào trong, cô đánh vào vai của anh:
"Anh đang làm cái gì vậy? Thả tôi xuống."
Mặc cho cô đánh tới tấp nhưng anh nhất quyết không thả cô xuống anh bế cô một mạch thẳng lên phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường:
"Em không được xuống giường đến giờ ăn hay em muốn ăn gì thì cứ nói với anh anh sẽ đem lên cho em, em cũng không cần đi làm khi nào bà dì của em hết em mới được đi làm."
Clara thật sự hết cách với anh:"Chỉ là bà dì của tôi tới thôi mà anh cần gì phải làm quá vấn đề lên như thế chứ?"
Phương Thần ghì chặt hai bả vai của cô mắt nhìn thẳng vào cô:
"Em nói anh làm quá vấn đề? Em có biết lúc anh nghe tin em ngất được đưa vào bệnh viện thì hồn phách của anh lên tận mây, tim anh như muốn ngừng đập không?"
Cô im lặng nhìn anh sự chăm sóc, dịu dàng ôn nhu của anh khiến cô không thể không rung động nghe những lời nói ấy trái tim cô càng đập loạn nhịp hơn, cô cảm giác rất ấm áp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-va-co-nang-ma-nu/3067074/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.