Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113
Chương sau
Phương Thần nhìn bọn họ mà không nhịn được cười, anh khẽ cau môi cười rồi thu lại:"Sao hả? Bây giờ các cậu đã tin chưa?" Dạ Thành Đông nhíu nhíu mày nhìn Phương Thần: "Vậy Tiểu Vân chính là Clara? Nói chính xác hơn là cô gái mà cậu theo đuổi chính là Clara?" "Đúng vậy." Phương Thần không hề do dự mà trả lời một cách dứt khoát. Âu Hoằng Phong mặt mày vặn vẹo đánh nhẹ vào vai của Phương Thần: "Cậu bị điên hay sao? Ai đời lại đi thích một hồn ma chứ?" Phương Thần vẻ mặt không cảm xúc nhìn Âu Hoằng Phong: "Nhưng cô ấy vẫn chưa hề chết, cô ấy chỉ là hôn mê sâu thôi sẽ có một ngày cô tỉnh lại thôi. Dù cô ấy không tỉnh lại tôi vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy." Clara ngồi cạnh anh, nghe những lời nói ấy cô rất bất ngờ, cảm động, ấm lòng. "Những lời anh nói lúc nãy là thật sao? Hiện tại Clara là một hồn ma sao?" Bạch Nhã Băng bước nhanh vào trong, sắc mặt lạnh lùng cất giọng. Lục Dĩ Tường nhìn thấy Bạch Nhã Băng đi vào, anh liền đứng bật dậy: "Nhã Băng! Tại sao đột nhiên em lại đến đây vậy?" Bạch Nhã Băng trừng mắt với Lục Dĩ Tường rồi khoanh tay hỏi: "Tại sao em lại không thể đến đây?" Bạch Nhã Băng chuyển ánh mắt sang nhìn Phương Thần:"Anh hãy mau nói cho tôi biết có thật là Clara hiện tại là hồn ma và đang ở bên cạnh anh không?" Phương Thần khẽ gật đầu thừa nhận:"Hiện tại cô ấy đang đứng ở bên cạnh cô đó." Bạch Nhã Băng trong lòng có hơi sợ nhưng cô vẫn điềm tĩnh, Dạ Thành Đông lên tiếng:"Nhã Băng! Tôi vẫn thắc mắc là tại sao cô lại đột nhiên đến đây?" Bạch Nhã Băng lườm Lục Dĩ Tường, lạnh giọng nói:"Tôi đến đây là để tìm Lục Dĩ Tường tôi muốn anh ta cho tôi một lời giải thích." Lục Dĩ Tường mắt đảo qua đảo lại liên tục:"Tối hôm qua cả hai chúng ta đều say hết chuyện đó cũng không thể trách anh được." Bạch Nhã Băng trừng mắt, chống nạnh nghiến răng nghiến lọi hỏi anh: "Ý của anh là chuyện đó trách tôi mới phải đúng không?" Clara ánh mắt hiếu kỳ, nheo lại hỏi:"Hai người đã xảy ra chuyện gì rồi?" Phương Thần lên tiếng hỏi giúp cô:"Tiểu...Clara hỏi là hai người đã xảy ra chuyện gì rồi kìa?" Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng nhìn nhau rồi đồng loạt đáp: "Không có chuyện gì." Clara bĩu môi, bật cười, Việt Trạch đi vào thông báo với Phương Thần: "Chủ tịch! Chủ tịch tập đoàn Âu Dương thị đã đến đang đứng phía bên ngoài nói là muốn thăm anh và bàn về chuyện hợp đồng." Phương Thần mặt lạnh lên tiếng:"Mời anh ta vào." Bạch Nhã Băng ngồi xuống cạnh Lục Dĩ Tường bọn người Âu Hoằng Phong cũng ngồi ngay ngắn lại, họ đã từng nghe nói đến Âu Dương Dật Huân nhưng chưa lần nào gặp ở ngoài đời cả, anh ta là một trong những thiên tài về việc kinh doanh quản lý tập đoàn. Âu Dương Dật Huân bước vào với phong thái lịch lãm ngời ngời, Clara vẫy vẫy tay chào anh, Âu Dương Dật Huân mỉm cười, vẫy tay lại với cô: "Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi." Sắc mặt của Âu Hoằng Phong, Lục Dĩ Tường, Tần Đình Danh, Dạ Thành Đông cùng Bạch Nhã Băng thay đổi, họ vô cùng bất ngờ khi anh nhìn thấy Clara nhưng đôi với họ anh như là đang vẫy tay chào với không khí. Phương Thần sắc mặt càng khó coi hơn khi nhìn thấy cô tươi cười thân thiết với người đàn ông khác ngoài anh, đặc biệt hơn là anh ta còn có thể nhìn thấy cô. Âu Dương Dật Huân ngồi xuống cười nhạt cất giọng: "Không biết hôm nay tôi có diễm phúc gì mà có thể gặp được mọi người những người được xem là tài phiệt của thế giới." Phương Thần không để ý đến lời nói của Âu Dương Dật Huân mà lạnh giọng bảo cô:"Tiểu Vân! Đến đây." Clara bước đến cạnh anh, bị anh kéo xuống ngồi bên cạnh Bạch Nhã Băng xoa xoa mũi khẽ nói:"Hũ giấm to vỡ rồi mùi giấm nồng nặc."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113
Chương sau