“Tôi có vợ sắp cưới rồi, đem gái về để rồi vợ tôi xé xác tôi ra à?”
Nghe được câu nói đậm mùi từ chối của hắn, lại thấy nguy cơ phá sản trước mắt của Thẩm gia, Thẩm Khánh đành ngậm ngùi vứt liêm sỉ tiếp tục ôm chân hắn mặc kệ hàng nghìn con mắt đang hướng về phía ông ta.
“Phong tổng, nể mặt tôi cậu có thể tha cho Thẩm gia lần này được không?” Giờ phút này ông ta mặt kệ mặt mũi, chỉ cần tâm huyết cả đời của ông ta được giữ ông ta sẽ chẳng tiếc cái giá nào cả.
“Ông là cái thá gì mà tôi phải nể mặt?” Hắn khó chịu hất đôi tay đang bám lấy chân mình, phất tay gọi Sở Minh.
Ngay lập tức Sở Minh đã xuất hiện, cung kính chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
“Đưa ông ta đi, ông ta ở đây thật bẩn mắt!” Hắn liếc nhìn Thẩm Khánh một cái đầy khinh bỉ, tay ôm eo cô như muốn đánh dấu chủ quyền sau đó cao ngạo bế bổng cô rồi bước đi.
“Hừ! Muốn động vào người của ông đây, ông còn chưa có đủ tuổi đâu!” Hắn cười lạnh, một nụ cười khiến hết thảy đều lạnh sống lưng, ai cũng biết nụ cười này của hắn đặc trưng cho sự chết chóc!
Hắn hiên ngang sải bước rời đi, như một ông vua ngang tàng trên thương trường đang bảo vệ người con gái mình yêu. Hắn như muốn nói rằng, trừ hắn tất cả mọi người đều không có quyền động tới người con gái đang được hắn ôm trọn trong lòng.
…..
Không khí trên chiếc xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-theo-duoi-vo-yeu/2530545/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.