Phong Thừa Trạch thấy cô nằm im chịu trận thì càng làm càn, bàn tay to lớn liên tục trêu ghẹo cả phía trên lẫn dưới thân thể cô khiến Giản Tích Nhu thở dốc, cơ thể run bần bật theo từng nhịp ra vào của hắn.
Thấy phản ứng của cô, hắn nở một nụ cười xấu xa cúi xuống hôn lên vật căng cứng trên đỉnh hai cánh hoa, Phong Thừa Trạch li.ếm m.út chúng một cách hăng say khiến Giản Tích Nhu càng chìm đắm trong cơn kích tình dữ dội do hắn tạo ra.
Cơ thể của cô dưới sự dẫn dắt điêu luyện của hắn thì cứ như đang nằm trên mây, mơ mơ hồ hồ thở dốc. Bàn tay nhỏ bé luồn vào mái tóc đen của người phía trên, ưỡn người hứng chịu sự kích thích tột độ do người nào đó tạo ra khiến cả thân thể nhỏ bé co giật từng hồi.
“Phong Thừa Trạch… đừng hôn chỗ đó!”
Bị hắn hôn vào chỗ thầm kín nhất đương nhiên theo phản xạ mà cự tuyệt hắn, bàn tay nhỏ bé đẩy đầu hắn ra khỏi vùng tư mật.
Phong Thừa Trạch ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt nhuốm màu dục vọng, thay vì hôn, lần này hắn lại tiếp tục đưa ngón tay vào trong hoa h.uyệt ẩm ướt kia mà trêu chọc.
“Phong Thừa Trạch… tôi… tôi nói anh đừng… ư…” Giọng nói của cô do bị hắn liên tục có ý đồ xấu mà trở nên ngắt quãng, tiếng rên kiểu mị cũng từ đó mà được phát ra từ cổ họng của cô.
“Miệng em nói đừng nhưng bên dưới này lại liên tục ngậm chặt lấy tôi, không phải là đang cố ý nói dối sao?”
Người nào đó thấy phản ứng của Giản Tích Nhu thì vô cùng đắc ý, ra sức trêu chọc cô khiến cô thở dốc không ngừng.
Ngay khi Giản Tích Nhu sắp lên đỉnh thì hắn rút ngón tay ra khỏi người cô, đưa tay mở hộc tủ đầu giường lấy ra ba hộp bao cao su.
Cô đương nhiên vẫn còn tỉnh táo để nhìn rõ thứ trong tay hắn, mặt cô đã đỏ còn đỏ hơn.
“Anh… mua từ bao giờ vậy?”
Giản Tích Nhu dù ngại nhưng vẫn mở miệng ra hỏi để được giải đáp thắc mắc.
Hắn cười gian sau đó đáp: “Mua từ lúc biết em sẽ chuyển đến đây ở.”
Thực sự là cô không thể ngờ tới da mặt của người mặt lạnh nổi tiếng lại dày tới mức độ này, có thể thẳng thắn nói ra vấn đề nhạy cảm mà không hề ngượng!
“Ba hộp nhiều quá rồi đấy!” Nhìn số lượng bao cao su trên tủ đầu giường cô bất giác thốt lên.
Phong Thừa Trạch nghe vậy liền cúi xuống bên tai nói nhỏ: “Tôi còn đang sợ ba hộp sẽ thiếu!”
Nhân lúc cô không để ý hắn đã đeo xong thứ kia từ bao giờ, rất nhanh đã đưa người anh em tới trước miệng dưới nhỏ xinh của cô thẳng lưng mà thúc vào.
Phong Thừa Trạch đột ngột tiến vào khiến cơ thể cô như vỡ ra làm đôi, nước mắt trên gò má xinh đẹp liên tục chảy dài.
Trên chiếc giường lớn thân thể của Giản Tích Nhu co lại, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi thu hút sự chú ý của người phía trên.
Không cần nói hắn cũng biết, cơ thể nhỏ bé của cô không thể nào ngay lập tức thích ứng được với sự to lớn của hắn.
Hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt mặn chát của cô, bản thân hắn cảm thấy như vừa đạt được một thành tựu vô cùng vĩ đại.
Trời sinh bản chất của đàn ông là chiếm hữu, hắn lại là một người có nhu cầu sinh lý hết sức bình thường nhưng so với những người khác thì khả năng kiềm chế của hắn lại tốt hơn một chút.
Chưa kể đến Phong Thừa Trạch hắn lại là một người đàn ông có thể hô mưa gọi trên thương trường, đương nhiên bản tính chiếm hữu sẽ cao hơn bao giờ hết.
Thân thể của cô chặt chẽ đến mức không có một khe hở, khiến hắn cảm nhận được rõ ràng sự đau đớn trong lần đầu tiên của Giản Tích Nhu. Bên trong cô co bóp mãnh liệt khiến hắn như muốn nổ tung, điên cuồng luận động để thoả mãn dục vọng mãnh liệt đang sục sôi lúc này.
Phong Thừa Trạch cố gắng đè nén cảm giác muốn hung hăng chiếm giữ cơ thể của cô, gương mặt cương nghị của hắn xuất ra mồ hôi liên tục vì phải đè nén dục vọng, cảm giác hô hấp của ai kia càng ngày càng trở nên khó khăn.
Thật không khó để nhận ra hắn đang cố gắng nhẫn nại, kìm nén ý nghĩ muốn điên cuồng tiến vào cơ thể của người con gái dưới thân.
Phong Thừa Trạch hắn biết, lần đầu của con gái rất đau nên hắn không thể vì bản thân mà tổn thương người con gái đầu tiên khiến hắn để ý trong 27 năm cuộc đời, có lẽ sau này vẫn vậy.
“Tin tôi, rất nhanh sẽ không đau nữa.” Giọng nói nhẹ nhàng của hắn vang lên, bàn tay to lớn đưa ra gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi liên tục chảy ra trên gương mặt thanh tú.
Ánh mắt của cô xuyên qua màn lệ, nhìn thấy rõ được sự ôn nhu, nâng niu, chiều chuộng của hắn khiến cô được an ủi phần nào.
“Anh… thả tôi ra…” Giọng nói của cô nhẹ nhàng cất lên như muốn cầu xin.
Giản Tích Nhu vẫn luôn biết lần đầu tiên sẽ đau, nhưng thật không ngờ lại đau tới mức này. Cô thực sự hối hận với quyết định của mình, ít nhất là bây giờ cô chưa chuẩn bị một tâm lý sẵn sàng cho chuyện này!
Phong Thừa Trạch thực sự không nghĩ tới một người thông minh như cô lại có lúc phạm phải một sai lầm lớn như này. Bây giờ, trong tình huống hiện tại cô lại cầu xin hắn với giọng điệu nỉ non như thế khác nào đổ thêm dầu vào lửa?
Hắn cúi xuống hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô, cất giọng trầm khàn: “Nhu… em không thấy những lời cầu xin lúc này rất vô ích sao? Lúc này bảo tôi buông tha cho em chẳng bằng bảo tôi chết đi cho xong!”
Giản Tích Nhu không lên tiếng, vội vã quay mặt đi tránh khỏi ánh nhìn nóng rực của hắn. Phong Thừa Trạch cười khẽ, đưa tay xoay gương mặt cô lại đối diện với mình, trên môi nở một nụ cười ôn nhu chưa từng có.
Khoảnh khắc này, người khác nhìn vào chắc chắn sẽ không tin đó là một Phong Thừa Trạch hàng ngày mặt lạnh vô tình đâu! “Ngoan, rất nhanh em sẽ biết được làm loại chuyện này sẽ sung sướng tới mức nào.”
Dưới sự dịu dàng, những lời an ủi của hắn, cơ thể cô dần dần thả lỏng khiến nơi nào đó cũng có chút nới rộng ra, dễ dàng hơn cho việc hắn di chuyển.
Phong Thừa Trạch thấy cô thả lòng liền nhẹ nhàng động thân dưới, kiên nhẫn như nâng niu một bảo vật trân quý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]