Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau vì hiểu đêm qua hai đứa con xảy ra chuyện kịch liệt gì nên Phong lão gia và ông bà Phong cũng để cho hai đứa ngủ thoái mái đến tận trưa.

Nói là ngủ nhưng hắn từ sớm đã tỉnh, không làm ồn đến cô, chỉ lẳng lặng chống tay ngắm nhìn cô ngủ ngon lành trong lòng mình.

“Ưm…”

Giản Tích Nhu tỉnh giấc theo đồng hồ sinh học, tiện tay vươn vai một cái thoải mái mà kêu lên.

“Mới sáng sớm em nằm trong vòng tay tôi mà rên gợi tình như thế là muốn tập thể dục buổi sáng à?” Hắn đột nhiên lên tiếng làm cô giật thót.

Theo bản năng, Giản Tích Nhu quay mặt sang bên cạnh mình, đập vào mắt cô là cơ ngực vạm vỡ của hắn, sau đó là một hồi đỏ mặt.

Hắn nhìn thấy biểu cảm dễ thương của cô thì khoé môi nhếch lên, dịu dàng đưa tay lên xoa đầu cô sau đó bế cô vào nhà tắm.

Vâng, chính là cái kiểu bế công chúa ấy mọi người.

“Nằm im nếu em không muốn chuyện đêm qua tiếp tục xảy ra.” Như nhìn ra ý đồ muốn trốn khỏi vòng tay hắn của cô, hắn lên tiếng.

Đây cũng chẳng phải lần đầu tâm tư của cô bị hắn nhìn thấu nên cũng chẳng bất ngờ nữa, chỉ im lặng ngầm chấp thuận cho việc làm của hắn.

Sở dĩ lát nữa cô còn phải đi làm, nhỡ như cựa quậy lung tung chọc trúng hắn không phải là lát nữa cô khỏi cần phải đi làm sao?

Thấy cô ngoan ngoãn nằm im, hắn nở một nụ cười thoả mãn sau đó bế cô đi thẳng vào nhà tắm giúp cô vệ sinh cá nhân.

…..

“Mở rộng chân ra, tôi giúp em bôi thuốc.”

Bế cô từ phòng tắm bước ra, Phong Thừa Trạch đặt cô ngồi trên sofa trong phòng, đưa tay lấy típ thuốc gần đó quỳ xuống trước mặt cô tỏ ý muốn giúp cô.

Nghe hắn nói xong mặt cô càng đỏ hơn, cô đương nhiên biết hắn muốn giúp cô bôi thuốc chỗ nào!

Đêm qua, do hắn quá mạnh bạo làm nơi nào đó của cô có chút sưng tấy đến đau rát.

Hôm qua lúc hắn giúp cô lau người đã phát hiện, giúp cô bôi một lần thuốc sau đó ôm cô đi ngủ.

Tới bây giờ cần phải bôi thêm một lần nữa thì mới hoàn toàn hết sưng, vị trí đó khó nhìn nên hắn tốt bụng muốn giúp cô ai dè vào mắt cô lại thành một hành động biến thái.

“Biến thái!” Cô đỏ mặt đạp hắn một cái tiện thể còn chửi hắn một câu.

Bị đạp, Phong Thừa Trạch hoang mang không biết mình đã làm gì sai chỉ ngồi dậy sau đó nhìn cô.

“Vị trí khó nhìn như vậy, tôi giúp em bôi không phải thuận tiện hơn sao?” Hắn hùng hồn nói lý lẽ không nghĩ tới lại bị cô đạp cho phát nữa.

“Ai cần anh giúp chứ?” Nói xong cô lấy luôn típ thuốc trong tay hắn định bụng chạy vào trong phòng tắm.

Nhưng đời đâu như là mơ, vừa đứng dậy thì hai chân cô đã mềm nhũn trực tiếp ngã nhào lên người hắn.

Tư thế lúc này của hai người họ hết sức là ám muội, người khác nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ hai người họ đang chuẩn bị làm chuyện gì đó không dành cho trẻ em.

Ông bà Phong lúc này sốt ruột đi lên kiểm tra, mở cửa ra đập vào mắt lại là tư thế một trên một dưới hết sức kích thích thị giác và trí tưởng tượng.

“Hai đứa cứ tiếp tục, cứ tiếp tục nhưng mà nên tiết chế lại một chút kẻo về già lại khổ.” Bà Phong hắng giọng vài cái sau đó từ tốn đóng cửa.

Bị bắt gặp trong tình cảnh khó xử mặt cô lại càng đỏ, ngay lập tức ngồi bật dậy.

“Tại anh đấy, cứ giằng qua giằng lại làm hai bác hiểu nhầm.” Giản Tích Nhu ngại ngùng quay đi không dám nhìn thẳng hắn mà nói.

“Thế không phải tại ai đó không để tôi giúp bôi thuốc à?” Hắn nhướn mày giọng hết sức thản nhiên như nói sự thật.

Nghĩ kĩ lại thì một phần cũng là lỗi do cô thật, nhưng mà chỗ đó nhạy cảm như thế làm sao cô có thể để hắn bôi thuốc cho được chứ?

“Đấy là nơi riêng tư, tôi tự bôi cũng được.”

“Có phải lần đầu tôi nhìn đâu mà phải ngại?”

Vâng, người nào đó đã thành công chọc cô mặt đã đỏ lại ngày càng đỏ hơn.

Sao hắn có thể nói ra những cái câu vô sỉ như vậy kia chứ?

“Anh… không đứng đắn, đường đường là tổng tài mà lại nói ra được những câu như vậy à?”

Cô thực sự không hiểu nổi, ngày thường hắn thanh tâm quả dục, cao cao tại thượng, lạnh lùng ít nói như một tảng băng mà sao trước mặt cô lại là một tên mặt dày biến thái như vậy chứ?

“Không đứng đắn với mỗi em, thắc mắc làm gì cho mệt.”

Có chó mới tin lời hắn nói, mặt dày tới mức độ này chắc chắn là trêu ghẹo nhiều em rồi mới đạt tới trình độ đỉnh cao như vậy.

Giản Tích Nhu bĩu môi tỏ vẻ không tin, giây sau đó cánh môi đỏ hồng đã bị hắn bá đạo xâm chiếm.

Nụ hôn của hắn rất mãnh liệt, làm cô ở trong vòng tay hắn thở dốc, cả người mềm nhũn hoàn toàn dựa vào hắn.
“Anh bị điên à? Tự dưng hôn tôi làm gì?” Cô trừng mắt nhìn hắn, theo bản năng lùi xa khỏi hắn một chút.

Người này khó hiểu như vậy, tốt nhất cô nên tránh xa cho lành.

“Em mà còn không tin, tôi lập tức hôn nát môi em!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.