Chương trước
Chương sau
“Nếu tôi không cút thì sao?” Hắn vừa nói vừa cười cười, một ý cười xấu xa.

“Thì kệ anh, tôi đi đường khác.”

Hừ, không cho cô đi đường này thì cô đi đường khác, cả phòng rộng như thế tưởng sẽ cản được cô sao?

Mơ đi!

Giản Tích Nhu lúc này đã mặc kệ hắn, không thèm để ý đến hắn mà đi tắm.

Chính hành động này của cô đã làm hắn có chút tức giận.

Vừa làm chuyện thân mật xong mà cô có thể bình thản đi tắm vậy sao? Đồ tồi!

Mọi người không nhầm đâu, Phong tổng của chúng ta ấy vậy mà lại nói vợ tương lai của mình là “đồ tồi” đó!

“Anh vừa chửi thầm tôi sao?” Giản Tích Nhu vừa nói vừa quay lại nhìn hắn.

Quả nhiên, người có tật thì hay giật mình.

Phong Thừa Trạch khi vừa nghe cô nói thế, không tự chủ giật mình một cái.

Quen biết hắn một thời gian, không phải là cô cũng học được cách đoán tâm tư của người khác rồi đó chứ?

“Tôi nào dám chứ?” Hắn nhún vai, tỏ vẻ bình tĩnh.

Giản Tích Nhu nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.

Vừa nãy cô cảm giác được có người đang chửi cô, không phải hắn chẳng lẽ là người khác?

“Nếu anh nói sau lưng tôi mà để tôi phát hiện ra thì anh chết chắc!” Cô lườm hắn sau đó cầm quần áo vào phòng tắm.

Phong Thừa Trạch ở ngoài thở phào một cái, không ngờ trong phút chốc vừa rồi hắn thực sự có chút run sợ trước thần thái của cô.

……

Cô thay quần áo xong ra ngoài thấy hắn đang ngồi trên ghế làm việc của mình, tay đang lật xem bệnh án của cô.

Phút giây ấy, cô thực sự bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của người kia.

Người ta thường nói, người đàn ông khi tập trung làm việc là lúc cuốn hút nhất.

Quả không sai, ngay lúc này đây vẻ đẹp của hắn vừa yêu mị vừa cuốn hút một cách lạ thường.

“Ngắm đủ chưa?”

Chẳng biết từ bao giờ, hắn đã ngẩng lên nhìn cô, bàn tay to lớn kéo cô ngồi vào lòng mình.

“Chưa.” Trong vô thức, cô trả lời một cách thành thật không hề giấu giếm.

Hắn cười tà, bàn tay đặt lên eo cô, kéo cô lại sát cơ thể của mình.

“Đẹp trai không?” Hắn vừa hỏi vừa đưa tay lên vén những sợi tóc vương trên mặt cô sang một bên.

“Đẹp.” Cô vô thức nói ra suy nghĩ của mình.

Nụ cười trên môi hắn càng đậm hơn, bàn tay to lớn của hắn bắt đầu chạy loạn.

“Nếu đẹp trai, vậy em hôn tôi một cái đi?”

Phong Thừa Trạch vừa dứt lời, cô đơ ra một lúc sau đó cũng thuận theo lời hắn.

Hai bàn tay nhỏ bé nâng mặt hắn lên, sau đó cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng của hắn.

Hành động này của cô thực sự làm hắn bất ngờ, có mơ hắn cũng không dám nghĩ đến có ngày cô lại chủ động hôn hắn như hiện tại.

Nụ hôn của cô rất nhẹ nhàng, như chuồn chuồn đạp nước nhưng lại khiến hắn say mê.

“Hahaha.”

Tiếng cười của hắn làm cô bừng tỉnh.

Thật không thể ngờ tới, vì một giây phút mê cái đẹp mà cô bị hắn dụ vào tròng.

“Anh…” Giản Tích Nhu thẹn quá hoá giận, lườm hắn một cái sau đó nhảy xuống khỏi đùi hắn.

Phong Thừa Trạch cười thành tiếng.

Quả thật, lâu lắm rồi hắn mới vui được như bây giờ.

“Rõ ràng là em tình nguyện chủ động, tôi đâu có ép buộc em. Nên là, không cần nhìn tôi tức giận như vậy đâu.”

Giản Tích Nhu nghe xong càng tức hơn, cái gì mà không ép buộc chứ?

Rõ ràng là hắn dùng sắc dụ dỗ cô mà?!

“Háo sắc!”

Cô bỏ lại cho hắn hai từ sau đó định ra ngoài, ai ngờ đâu bị hắn chắn lại.

“Hai từ đó nên dành cho em thì đúng hơn.” Phong Thừa Trạch vừa nói vừa đặt một tay lên tóc cô hưởng thụ sự mềm mại của mái tóc.

“Tôi… tôi háo sắc lúc nào?”

Cô bị hắn nói trúng liền nhìn đi chỗ khác, lắp bắp nói.

Hắn thấy thái độ của cô thì khoé môi nhếch lên - nụ cười đắc thắng hiện ra.

“Người nào đó lúc nãy vì sắc đẹp mà chủ động hôn…”

Không để hắn nói hết câu, cô liền nhanh chóng kiễng lên lấy tay bịt miệng hắn.

Bây giờ, cô chỉ hận ở đây không có một cái lỗ để cô chui xuống.

Thật sự là quá mất mặt!

“Anh im miệng!”

Hắn nói thêm từ nữa chắc cô vì ngại mà chết ngay tại chỗ mất!

Phong Thừa Trạch thấy cô lúng túng chả hiểu sao lại thấy đáng yêu đến lạ, nảy ra ý định trêu cô tiếp.

“Tôi nói đúng, đâu có nói sai?”

Chính xác mà nói, vẻ mặt của hắn bây giờ thực sự rất gợi đòn đối với cô.

“Câm miệng trước khi tôi khâu miệng anh lại!”

Có chết cô cũng không tin Phong tổng lạnh lùng trước mặt cô lại như biến thành một con người khác vậy. Phóng viên đúng là lừa đảo mà!

“Có giỏi thì em lại đây xem nào?”

Phong tổng nào đó nhìn cô nhếch mày khiêu khích, thành công chọc cô giận.

“Nay tôi phải đánh anh bằng được mới thôi.” Cô vừa nói vừa đuổi theo hắn.

“Chi bằng chúng ta lên giường đánh nhau xem sức ai trâu bò hơn?” Hắn vừa nói vừa gia tăng tốc độ di chuyển, khiến cô khổ sở đuổi theo phía sau.

“Thô thiển!”
“Thô thiển với mỗi em, em còn muốn sao?” Nói xong hắn liền đứng lại khiến cô bất ngờ mà đâm vào hắn.

“Anh cố ý?” Cô vừa nói vừa ngẩng lên nhìn hắn, liền chạm vào ánh mắt của ai kia.

“Chính xác!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.