Sáng hôm sau, Giản Tích Nhu mở mắt nhìn trần nhà, lại nhìn sang người đang nằm bên cạnh mình.
Tên này bình thường nhìn mặt có vẻ cấm dục, ai có mà ngờ lên giường lại hoá cầm thú như thế cơ chứ!
“Em dậy rồi hả?” Phong Thừa Trạch dụi dụi vào ngực cô, như một đứa trẻ đang làm nũng.
Cô bị hành động của hắn làm cho giật mình, mặc dù không phải lần đầu tiên hắn mất hình tượng tổng tài bá đạo nhưng thế này cũng quá bất ngờ đi?
“Anh tránh xa em chút.”
Giản Tích Nhu cảm nhận được thứ gì đó đang rục rịch ngóc đầu dậy liền đẩy hắn ra, ánh mắt cảnh giác.
“Em cảnh giác như vậy làm gì chứ, đâu phải anh cố tình như thế đâu.”
“Hôm qua làm lâu như vậy chưa đủ thoả mãn anh sao?” Cô nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ.
Cô sai rồi, tên này còn không bằng cầm thú!
“Nếu còn làm nữa, ngày mai em không xuống được giường mất!”
Cô hoảng hốt lùi lại, nếu thật sự làm tiếp sợ rằng mấy ngày tới cô chỉ có thể ở trên giường!
“Không sao, không xuống được giường thì anh phục vụ em.”
Hắn mặt dày, nói xong liền cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng có chút sưng tấy của cô.
“Cầm thú!” Nói xong cô liền bin hắn đè ta tiếp tục công chuyện.
……
Như dự đoán, sau khi chiến đấu với hắn sức lực của cô gần như cạn kiệt.
Tên này thực sự còn không thèm nể cô đang là bệnh nhân trong thời gian hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-theo-duoi-vo-yeu/2530446/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.