Chương trước
Chương sau
“Ừ, cậu ồn ào ảnh hưởng vợ tôi nghỉ ngơi.” Phong Thừa Trạch chau mày nhìn Mạc Lâm Thành.

Hắn cá chắc rằng nếu anh ta dám mở miệng lải nhải nữa sẽ ném anh ta xuống khỏi máy bay một cách không thương tiếc!

“Đồ cuồng vợ, không thèm chấp với cậu.” Mạc Lâm Thành nói xong cũng nhắm mắt đi ngủ.

......

Khi họ tới Maldives cũng đã là buổi chiều, Giản Tích Nhu tỉnh dậy sau một giấc ngủ.

Cô thực sự không hiểu sao từ lúc có em bé cô thực sự rất thèm ngủ, lúc nào cũng muốn ngủ, thậm chí bảo cô ngủ cả ngày cũng được nữa.

Khỏi phải nói cũng biết Phong Thừa Trạch cưng nựng Giản Tích Nhu tới mức nào, ngay cả xuống máy bay cũng không để cô tự xuống.

“Phong Thừa Trạch, anh thả em xuống đi, nhiều người nhìn lắm.” Cô rúc trong ngực hắn mặt đỏ bừng.

Tên này giữa thanh thiên bạch nhật lại bế cô theo kiểu công chúa xuống máy bay khiến cho bao nhiêu người đổ dồn ánh mắt về đây, ngại chết cô mất.

“Cho họ nhìn, dù sao cũng không mất miếng thịt nào mà.” Phong Thừa Trạch thản nhiên trả lời, nhất quyết không chịu đặt cô xuống đất.

Mạc Lâm Thành và Phó Nghệ Giai nhìn một màn này cũng ngao ngán lắc đầu. Ai mà nghĩ tới Phong tổng lãnh khốc trên báo ở cạnh vợ lại mặt dày như này kia chứ, nếu biết chắc mọi người sốc chết!

“Nghệ Giai, nếu em lấy tôi sau này em có bầu tôi cũng sẽ chiều em như hắn ta chiều Giản Tích Nhu vậy.” Mạc Lâm Thành mặt dày nói với Phó Nghệ Giai.

Sau một thời gian chứng kiến Phong Thừa Trạch cưa cẩm Giản Tích Nhu, anh ta nhận ra rằng chai mặt cũng chính là một nghệ thuật tán gái!

“Cút!” Phó Nghệ Giai ném lại một từ sau đó lạnh lùng quay lưng kéo vali đi.



Mạc Lâm Thành nghe xong ngơ luôn tại trận, đợi đến khi Phong Thừa Trạch tới vỗ vai thì anh ta mới hoàn hồn.

“Chậc, tưởng trình độ tán gái của cậu thế nào, hóa ra cũng chỉ đến thế.” Hắn cười đểu Mạc Lâm Thành một cái sau đó bế Giản Tích Nhu về khách sạn.

“Anh làm vậy có hơi ác quá không?” Giản Tích Nhu đang rúc đầu trong lồng ngực hắn bây giờ mới lên tiếng.

Phong Thừa Trạch cúi xuống nhìn cô, cười dịu dàng: “Không sao, để cậu ta chịu chút khó nhọc mới biết trân trọng con gái nhà người ta chứ.”

“Em không muốn giao Phó Nghệ Giai vào tay anh ta chút nào, nhưng mà nếu cậu ấy thích thì không có vấn đề gì.” Cô nhỏ giọng nói.

Trước đây cô chứng kiến không ít lần Phó Nghệ Giai thẳng thừng từ chối con trai nhà người ta, nếu cô ấy không thích thì nhất quyết sẽ không cho người ta cơ hội tiếp xúc chứ đừng nói là cho cơ hội lảm nhảm như Mạc Lâm Thành.

Về tới phòng Giản Tích Nhu háo hức mở vali lấy bikini ra chuẩn bị đi tắm biển thì bị hắn cản lại, sắc mặt không mấy vui vẻ.

“Em định mặc như này ra ngoài kia thật hả?” Phong Thừa Trạch mặt còn đen hơn cả đít nồi nhăn mặt nói với cô.

Tuy nói rằng Giản Tích Nhu đã bầu 5 tuần nhưng vùng bụng vẫn phẳng lì, không thấy chút dấu hiệu nào của mang bầu ngoại trừ ốm nghén, nếu để cô mặc bikini ra biển há chẳng phải thằng khác cũng nhìn thấy sao?

Không được không được!

Phong Thừa Trạch lắc đầu nguầy nguậy. Hôm nay hắn nhất định phải cản không cho vợ mình mặc bikini!

“Vợ à, vợ mới bầu 5 tuần mặc bikini ra biển không an toàn.” Hắn tiến lại gần cô đưa tay lên xoa vùng bụng phẳng lì: “Thằng khác nhìn em anh sẽ ghen mất.”

“Kệ anh chứ, đấy là việc của anh mà.” Giản Tích Nhu nói xong muốn quay người vào phòng tắm.



“Không được đâu vợ ơi, mới bầu bơi nguy hiểm lắm.” Sờ bụng khuyên nhủ không được hắn đành chuyển sang tuyệt chiêu níu kéo.

“Em có bơi đâu, em mặc ra nghịch nước mà.” Giản Tích Nhu thản nhiên nói, đưa tay muốn gỡ tay hắn ra.

Phong Thừa Trạch còn đang nghĩ cách tiếp tục năn nỉ vợ thì Phó Nghệ Giai đã tới gõ cửa, tỏ ý muốn cùng cô ra biển chơi.

“Anh buông em ra, Phó Nghệ Giai tới rồi kìa.” Cô gỡ tay hắn ra không chút lưu tình, “Nghệ Giai đó hả, đợi tớ chút nhé.”

Nói xong cô lập tức vào phòng tắm thay bikini, mặc kệ hắn ở ngoài đen mặt.

Phong Thừa Trạch lẩm bẩm nghĩ cách cứu vớt cục diện, chợt nhớ ra hình như cô có mang theo một cái cardigan mỏng trong vali.

Đợi cô thay đồ xong ra ngoài thì hắn đã nở một nụ cười nịnh nọt: “Vợ à, trời lạnh nên em mặc áo này vào nha.”

Nghe hắn nói xong cô ngẩng đầu nhìn ra ban công, nhướn mày nhìn hắn: “Anh nhìn xem thời tiết như kia có lạnh không?”

Phong Thừa Trạch nghe cô nói vậy cũng nhìn ra ngoài. Hắn quên mất bây giờ là mùa hè!

“Thế để anh đi cùng em.” Hắn nói xong nắm tay cô bước ra ngoài.

Phó Nghệ Giai đợi lâu tới mức sốt cả ruột, đang định đi trước thì nhìn thấy một màn tay trong tay này.

“Chậc, hai người không cần show ân ái tới mức này đâu, cẩu độc thân như tớ cũng biết tổn thương đó.” Phó Nghệ Giai nhìn chằm chằm tay hai người họ, bất mãn lên tiếng.

“Vậy thì em yêu tôi này.” Mạc Lâm Thành cà lơ phất phơ lên tiếng, nhìn về phía ba người đang đứng.

“Nếu là anh thì tôi chê.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.