Từ ngày hôm đó Hàn Cung Thần cứ liên tục xuất hiện trước mặt cô. Đến nỗi cô đi gặp đối tác cũng gặp anh,đi mua sắm cũng gặp.
Tại một nhà hàng sau khi Nhã Y gặp đối tác xong cô qua chỗ bàn của anh
Giọng cô mỉa mai
- Hàn tổng rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao mà suốt ngày đi theo tôi vậy
- Anh chỉ đến đây ăn cơm thôi không ngờ lại gặp được em
- Trùng hợp? ( nghe ra thật vô lí khi suốt một tuần nay anh đều bám đuôi cô)
Giọng anh ôn nhu nhìn cô
- Đúng vậy! Em ăn gì chưa ngồi xuống đây ăn chút gì đi
Nhã Y không trả lời mà bỏ đi nhưng đi được vài bước thì anh nắm lấy cổ tay của cô kéo lại ngồi lên đùi mình
Vì bị kéo bất ngờ lên Nhã Y bị anh khoá chặt người mình lại không cho cô xuống
Mặt cô cau có
- Anh làm cái gì vậy thả tôi ra?
- Em ngoan ngoãn ngồi ăn cùng anh thì anh sẽ thả em ra
- Anh….
- Thế nào mọi người đang nhìn chúng ta kìa, nếu em không ngoan ngoãn thì anh cứ để em ngồi như thế này
Mặc dù rất ghét ngồi ăn cùng anh nhưng mọi người đều hướng mắt về phía hai người, nên cô gật đầu đồng ý.
Thấy cô có chút ngoan ngoãn nên anh mỉm cười hài lòng rồi đặt lên trán cô một nụ hôn rất ôn nhu và nhẹ nhàng. Nhã Y mặt đỏ và không ngờ sau mấy năm không gặp anh lại mặt dày như vậy
- Hứ….
Nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-tha-cho-toi-di/962815/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.