"Được rồi, nếu em nào muốn đăng kí hãy ký tên vào danh sách này xong rồi tất cả tan học!" Sau giờ học, Khánh San còn sầu não vì môn tiếng anh bỗng Cẩm Tú bước tới, cô còn nhớ ngày hôm đó khi bị đẩy từ trên cao xuống biết bao hận thù, sợ hãi đau đớn nhìn người trước mặt diễn một vở kịch lớn như vậy có chút ngứa mắt. "Khánh San, nghe nói cậu được hạng một?" "Bộ có lần nào tới không được hạng một sao?" Khánh San lạnh nhạt trả lời. Cẩm Tú nghe xong nụ cười liền đông cứng đến khó coi, vốn dĩ đã ghét Khánh San lại thêm hận, Khánh San bây giờ thay đổi quá nhiều khiến Cẩm Tú có chút nghi ngờ là cô đã biết được tất cả, bứt rứt đến nỗi cắn ngón tay chảy máu, Khánh San cũng để ý được chỉ cười khinh một cái. “Mới đó đã sợ như vậy, có tật giật mình nếu cô muốn diễn tôi diễn với cô” Cô thầm nghĩ. "Sao vậy, mình được hạng một không vui à?" "Không, không phải, chỉ là thấy Khánh San thật giỏi mình nỗ lực nhiều như vậy cũng chỉ lọt top 10!" "Không sao, lần sau cậu có lẽ sẽ được hạng một." Khánh San hời hợt đáp sau đó kéo tay Cẩm Tú vừa đi vừa nói:"Đi về thôi, nay đã cuối tuần rồi nhanh thật!" "Đúng vậy, hay là về nhà cậu chơi đi!" Cẩm Tú vui vẻ nói hỏi nhưng trong lòng rõ ràng là đang muốn tìm hiểu Khánh San như thế nào, ruốc cuộc làm sao Khánh San có thể trả nợ và đi học lại. Khánh San nhìn vào đôi mắt kia rõ ràng toàn tà ý nhưng Khánh San không lo chỉ sợ “ông chồng” khó tính sẽ khó chịu như vậy cô thật không dễ sống nhưng vẫn là bị kéo về nhà. Cẩm Tú là cố tình lôi kéo Khánh San, kéo cô một mạnh lên xe vội vàng đến nổi Khánh San một tin nhắn cũng không nhặt kịp cô thầm nghĩ tên đại ma vương ở nhà sẽ xử đẹp cô. “Lần này chết chắc rồi” Gượng cười. Về tới nhà… "Oa, đẹp quá! Nhà này là của cậu sao!" "Không, của chồng mình, nhưng nghĩ lại hình như cũng đúng mà nhỉ?" "Hả, cậu… cậu vậy mà kết hôn rồi?" Khánh San khẽ khép nhỏ mắt to tròn lung linh lại, ngước nhìn căn nhà xa hoa trước mặt, vốn không phải là cô ta muốn đẩy cuộc đời cô vào vực thẳm đen tối không đáy sao? Bây giờ lại tỏ ra ngạc nhiên như vậy là vốn tưởng Khánh San phải ở nơi rách nát? Khánh San đã thay đổi rồi, bây giờ cô đã thông hiểu mọi thứ, Khánh San biết đối với ai cũng lương thiện bao dung, cô sẽ không để bị lừa nữa, vì sự nhu nhược trước kia của mình mà Khánh San mất đi trụ cột vững chắc, tan nhà nát cửa, một chút nữa cô mất tất cả trong sự ngu ngốc của mình. Thật may mắn cô còn sống đây là cơ hội cho Khánh San bắt đầu lại từ đầu. "Đúng, kết hôn rồi! Cậu tính ở ngoài này luôn sao?" Cẩm Tú ngoài miệng tươi cười nhưng trong lòng là sự hận thù bao trùm, ganh ghét đố kị, Từ nhỏ Khánh San đã được sinh nhà trong nhà dư dả, hơn thế lại có cha mẹ yêu thương. Nhưng ngược lại Cẩm Tú được sinh ra trong căn nhà có phần giàu có nhưng cha mẹ luôn nghiêm khắc ghét bỏ cô, là trọng nam khinh nữ. Nhưng người anh trai yêu quý của cô trong một lần Cẩm Tú đã cố ý hãm hại anh ta thành người thực vật, đúng là cô ta đáng thương, cha mẹ đáng hận nhưng trở thành người như nào lại là bản thân mình lựa chọn. Là Khánh San lương thiện vì lời bịa đặt đáng thương hoàn toàn khác mà kết bạn với cô, dành tất cả những điều tốt đẹp cho Cẩm Tú. Nhưng cô không biết rằng Cẩm Tú luôn ganh tỵ sự tỏa sáng của Khánh San cho rằng cô chỉ thương hại mình. Một người bạn tốt vì lỡ sai bước sau này còn có thể làm bạn, còn người từ đầu đã giả dối đến cuối cùng cũng chỉ kẻ thắng người thua, chính vì ganh tị mà trở thành đố kị! Bước vào nhà là một loại người hầu đang dọn dẹp, mai là cuối tuần nên ai cũng bận rộn, Quỷ Thấy thì sẽ về sớm hơn mọi hôm, vì có Khánh San mà anh mới thường xuyên về nhà nhưng chi tiết nhỏ này đến anh cũng không nhận ra. Thấy Khanh San về những người hầu lễ phép cúi chào. "Chào thiếu phu nhân!" "Được rồi, mọi người cứ làm việc đi." Khánh San là người lương thiện vui vẻ hòa đồng nhưng rất nghiêm và có quy tắc nên ai ở đây cũng tôn trọng và yêu cô. Bước vào căn nhà là bóng hình thân quen, Quỷ Thất đang ngồi ở phòng khách làm việc, hình ảnh chăm chú làm việc của anh thất quyến rũ đến nổi Khánh San ngơ ra một lúc. "Về rồi?" "À... à em về rồi!" Khánh San liền thẹn thùng cúi đầu, Cẩm Tú đứng bên cạnh thấy vậy cũng đoán già đoán non thầm nghĩ tình cảm cũng tốt lắm, cô cứ nghĩ là Khánh San cưới một lão già không ngờ lại đẹp như vậy, đẹp không góc chết, khi làm việc là một vẻ đẹp trưởng thành cuốn hút ai nhìn vào cũng muốn trộm một ít gen của anh nhân giống! Sau đó Khánh San liền giới thiệu người bạn “Tốt” của mình, Khánh San không thèm để ý ai kia đang rất khó chịu đến nổi khí tức bức người, bây giờ không phải lúc nhìn dáng vẻ đắm đuối trong ánh mắt Cẩm Tú cô biết là cô ta đã nhìn trùng người đàn ông trước mặt, thật trùng hợp lần nào Khanh San thích cái gì muốn gì Cẩm Tú đều thích cô đều nhường nhưng bây giờ đã khác rồi! "Em lên phòng thay đồ, anh giúp em tiếp cô ấy một lúc!" "Không muốn!" Vừa nói dứt lời liền nhận câu trả lời bá đạo thẳng thắng như vậy làm Khánh San câm nín, người đàn ông là muốn cô khó xử, Khánh San liền gượng cười, khẽ nghiêng đầu ánh mắt thỏa thuận. “Tối em nấu sườn chua ngọt cho anh nhé!” “Chỉ có vậy?” “Được, anh muốn sao thì như thế đó!” Khánh San tức giận đối mắt với anh, Quỷ Thật không nhịn được cười khóe miệng liền nhếch lên, ánh mắt nổi tia gian tà, cô thật trẻ con nhưng anh thích. “Tí xử em, đừng hòng trốn”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]