Ánh sáng của mặt trời đã ló rạng xuyên qua từng tán lá, tiếng chim ngân nga nhộn nhịp chào đón ngày mới trên cành cây xanh rợp. Khánh San tỉnh dậy trong vòng tay săn chắc của Quỷ Thất, cô lười biếng mở mắt ngạc nhiên đến nổi mở tròn mắt khi thấy mình đang nằm trong vòng tay ấm áp.
“Anh ấy vậy mà còn ở đây sao” Khánh San nghi ngờ, nhéo mình một cái có cảm giác đau, chưa đầy một giây sau mặt cô đã đỏ bừng như trái cà chua chín không ngừng bốc khói.
Quỷ Thất thấy hành động ngốc nghếch của cô mà nhịn cười sau đó liền dang tay kéo cô vào lòng.
"Dậy rồi? Quỷ Thất ôn nhu cất giọng trầm khàn hỏi cô."
Khánh San bị ôm chặt liền khó chịu nên ra sức ngọ nguậy nhưng cô không thể nào ngờ rằng mình đang đùa với lửa, từng động tác của cô lại vô tình cọ xát cái vật nam tính kia đôi lúc lại chậm rãi đời đi rồi lặp lại như trêu đùa kiến ai đó rung lên hận không đem con thỏ này đè ra làm thịt.
"Nằm yên, còn nhúc nhích chút nữa tôi liền thịt em!"
Quỷ Thất cố kìm nén, bày ra gương mặt bình thản có phần tức giận làm cho Khánh San không hiểu lại vô tình chạm vào nơi ấy. Anh vừa dứt lời cô liền không ngoan kiến cậu nhỏ dựng lên như lều trại.
"Em..."
Khánh San như bắt đầu cảm nhận được liền vội vàng trốn tránh, còn ai kia lại khó chịu vô cùng, cảm giác ngứa ngáy chạy khắp cơ thể anh, nhìn vào ánh mắt đã thật sự nổi giận.
"Em phải chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-sung-vo-vo-doi/452233/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.