Cuối cùng cô cũng nấu xong, vất vả lắm mới mang hết đồ ăn ra ngoài may mà có mấy cô người hầu. Bước ra lại là hình ảnh quen thuộc, anh ta đúng là không phí một giây nào để làm việc. 
"Nấu xong rồi anh dừng tay ăn chút đi!" Khánh San nhẹ nhàng quan tâm anh. 
Nghe thấy vậy Quỷ Thất liền cười thâm trong bụng, ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm Khánh San, cô thấy ánh mắt đó liền cảm thấy hối hận khi lúc nãy quen miệng mà quan tâm anh. Quỷ Thất chống cằm giọng điệu cợt nhả nói: "Em đút cho tôi ăn đi." 
"Vô xỉ, anh bao nhiêu tuổi rồi?" Khánh San liền lập tức phản bác 
"Nhưng tôi thích!" 
"Chú à! Mau ăn đi." Khánh San không hề khách sáo liền đâm chọt ngay nỗi đau của anh. 
”Vậy mà dám gọi mình là chú, mình hơn cô ấy có gần 10 tuổi" Quỷ Thất thầm nghĩ mà tức giận liền bỏ laptop ra bước lẹ đến chỗ Khánh San, cô thấy vậy liền sợ hãi vội vàng đứng dậy tính chuồn trước, ấy thế mà đi đứng kiểu gì lại ngã vào lòng anh. 
“Lần này tiêu rồi” Khánh San thầm nghĩ. 
Quỷ Thất đỡ được Khánh San liền một tay bồng cô lên rồi đặt lên đùi mình, khẽ cau mày, giọng nói trầm ấm cất lên. 
"Em gọi ai là chú? Tôi mới có 28 tuổi." 
"Chú à, chú hơn con gần 10 tuổi lận đấy." Khánh San thấy anh cau mày như vậy dù vẫn rén nhưng mà miệng lười lại không thể ngừng trêu anh. 
Anh tức giận dù anh 28 tuổi đi nữa nhưng nhìn vẫn rất trẻ, cô vậy mà dám chê anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-sung-vo-vo-doi/452228/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.