Sau khi kết thúc nụ hôn nồng cháy, Lưu Y Tuyết cùng Khải Minh Kiệt nắm tay nhau đi đến chỗ Vương Mặc Thoại.
"Tiểu Tuyết." Anh mỉm cười.
Lưu Y Tuyết ôm chầm lấy anh, "Tiểu Thoại. Lâu rồi không gặp."
Khải Minh Kiệt đứng đằng sau kìm nén sát khí. Bình tĩnh. Bạn bè lâu ngay gặp mặt, chỉ ôm nhau một cái thôi. Chỉ là ôm một cái nhẹ thôi. Không được giết người.
"Em ổn chứ?"
"Còn sống." Nụ cười nhăn nhăn nhở nhở hiện lên trên khuôn mặt nhỏ bé.
Vương Mặc Thoại thở phào, kéo tay Lưu Y Tuyết về phía xe mình.
"Tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra."
Đi chưa quá hai bước, hai con người đều khựng lại, không đi được nữa. Bàn tay còn lại của Lưu Y Tuyết bị giữ chặt, không thể nhúc nhích.
"Cô ấy đi với tôi."
Khải Minh Kiệt vứt luôn tư tưởng kìm nén sát khí. Giữ vợ là quan trọng nhất. Dù có là bạn thân lâu năm cũng không thể lơ là.
Vương Mặc Thoại cười trừ. "Cô ấy vừa tỉnh, tôi muốn nói chuyện với cô ấy một lát không được sao?"
"Cô ấy mới tỉnh, tôi cũng có chuyện muốn nói với cô ấy." Khải Minh Kiệt cũng không chịu thua. Giữ vợ mà chịu thua là nhà mất nóc à.
Lưu Y Tuyết ở giữa bị kéo đến đau cả người. Cảm giác như thân thể sắp bị xé làm hai, tan nát không còn một hình dáng.
Trước sự cãi nhau kịch liệt nhưng vẫn giữ vẻ mặt 'ôn hòa mà đầy sát khí' của hai người đàn ông, Lưu Y Tuyết giật mạnh tay.
"Lần đi em sẽ đi xe Tiểu Kiệt. Lần về sẽ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-phu-nhan-vo-tam/1720740/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.