Lưu Xuân Thương kêu lên, ông hoảng hốt. Lưu Tiểu Linh ngồi đối diện cũng đứng phắt dậy. Muốn ông trả lại cổ phần? Đây chẳng phải ép xuống khỏi ghế chủ tịch sao?
Những năm đây Lưu thị trong tay Lưu Xuân Thương không phát triển thêm một chút nào. Các cổ đông muốn thay chủ tịch, nhưng ông ta đang là cổ đông số một, và chưa có ai xứng đáng để dẫn dắt tập đoàn này. Giờ đây Lưu Y Tuyết quay trở lại, học vấn rất xuất sắc, đưa Lưu thị lên một tầm cao mới không phải chịu khó.
Sắc mặt Lưu Xuân Thương tái mét lại. Ông ta nén lại cơn giận, nặn ra một nụ cười. "Y Tuyết, có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên con muốn lấy lại cổ phần? Có phải con phật lòng gì ta không?"
Lưu Y Tuyết cười, nói: "Con có thể phật lòng gì bố chứ? Chỉ là mẹ đã nói, muốn con thừa kế tập đoàn của mẹ. Nguyện vọng của mẹ con nhất định sẽ thực hiện."
Lưu Y Tuyết cố tình nhấn mạnh cụm từ 'tập đoàn của mẹ' để nhắc nhở rằng nơi đây không phải của ông ta, ông ta không có quyền làm chủ. Trước đây Phương Liên giao tập đoàn cho Lưu Xuân Thương làm chủ, nhưng trên giấy tờ, tập đoàn này vẫn thuộc sở hữu của bà. Trên di chúc, bà nói rằng Lưu thị thuộc về con gái của bà - Lưu Y Tuyết.
Lưu Tiểu Linh đi đến bàn, đập mạnh tay xuống mặt bàn. "Chị, chị có ý gì? Chị muốn tranh ghế chủ tịch với tôi sao?"
Lưu Y Tuyết khoanh tay trước ngực, nhướn mày. "Em gái, sao xưng tôi thế? Đừng thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-phu-nhan-vo-tam/1720734/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.