Sau buổi tối tranh chấp tại nhà hàng, sáng hôm sau Lưu Y Tuyết bắt đầu thực hiện kế hoạch lấy lại tập đoàn mà mẹ cô để lại từ tay bố đẻ mình. Cô đọc các tài liệu về tập đoàn, soạn thảo một vào bản bo cáo. Khải Minh Kiệt cũng chăm chú làm việc, không khí yên tĩnh.
Cả hai mải mê với công việc của mình, trưa qua mà không hay. Bỗng Lưu Y Tuyết sập máy tính, nhìn Khải Minh Kiệt bằng ánh mắt chán nản. "Tôi phải tới Lưu thị với thân phận người thừa kế ngay chiều nay."
Khải Minh Kiệt của bỏ máy tính xuống, bế cô đặt lên đùi mình. Hắn đưa tay nghịch lọn tóc của cô. "Mấy giờ?"
"Hai giờ."
Khải Minh Kiệt nhìn đồng hồ. Một giờ đúng. "Em chỉ còn một tiếng. Chúng ta quên ăn trưa rồi."
Hai câu đấy liên quan gì đến nhau à?
Lưu Y Tuyết ngả người vào lòng hắn, mệt mỏi. "Tôi không muốn đi."
"Vậy đừng đi nữa." Hắn ôm cô. Lưu Y Tuyết dụi dụi đầu, "Bắt buộc."
Khải Minh Kiệt xoa đầu người phụ nữ trong lòng, tông giọng trầm ấm lại vang lên. "Em biết tôi có thể giúp em mà."
"Tôi biết, nhưng nhờ anh thì các cổ đông lại này nọ, bảo tôi ỷ vào thế lực của anh thì chết. Tôi lười lắm, không rảnh đi xử lí những lời dị nghị đâu."
"Từ khi nào mà em lại lười như vậy?"
"Từ khi lấy anh."
Khải Minh Kiệt mỉm cười, vẫn tích cực xoa đầu Lưu Y Tuyết. "Xem ra tôi chiều em quá rồi."
Hai giờ chiều hôm đó, sau khi ăn nhanh bữa trưa trên chiếc xe sang chảnh, Lưu Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-phu-nhan-vo-tam/1720732/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.