Tiếng động chói tai phát ra từ vật nằm trong tay Khải Minh Kiệt. Mặc dù đã được hắn che tai, nhưng tiếng động đó cứ như sát bên cạnh cô. Lưu Y Tuyết giật mình, đẩy Khải Minh Kiệt ra, một mùi hương xộc vào mũi cô.
Lưu Y Tuyết sững sờ, là mùi thuốc súng. Cô quay đầu lại, ở trước cửa chính của Cảnh Thư, Siêu Gia Gia đang ôm bụng. Máu xối xả chảy ra, cô ta hoảng sợ nhìn bàn tay dính đầy máu của mình.
"A..."
"Aaaa!"
Tiếng hét của Siêu Gia Gia làm khoảng trời tĩnh lặng tan biến. Đôi tai đang bị ù của Lưu Y Tuyết cũng vậy mà được giải thoát. Cô ngước lên nhìn vẻ mặt đầy sát khí của Khải Minh Kiệt, gương mặt của hắn chỉ tồn tại vẻ lạnh lùng.
Lưu Y Tuyết giật ra khỏi vòng tay của Khải Minh Kiệt. Mặc dù Siêu Gia Gia hại cô suýt chết, còn mất trí nhớ, nhưng cô ta không đáng tội chết. Ai có thể nhìn chứ cô không đành lòng, cô sẽ không để bất kì ai chết trước mặt cô nữa.
Lưu Y Tuyết vội vàng chạy đi lấy hộp cứu thương. Vớ lấy chiếc điện thoại, cô nén sợ hãi bấm gọi cứu thương. Trong lúc chờ xe, Lưu Y Tuyết sơ cứu vết thương cho Siêu Gia Gia.
Tại bệnh viện, giường bệnh của Siêu Gia Gia được đẩy vào phòng cấp cứu. Vương Mặc Thoại là bác sĩ chính, anh sẽ phụ trách ca mổ này.
Anh an ủi Lưu Y Tuyết trước khi vào phòng mổ. Cũng dặn Khải Minh Kiệt rửa tay sát trùng, có thể vẫn còn mùi thuốc súng trên tay.
Khải Minh Kiệt nhìn vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-phu-nhan-vo-tam/1720727/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.