Tại phòng VIP số 1.
Khải Minh Kiệt vừa đặt Lưu Y Tuyết ngồi lên giường. Thật là, cõng cô có một tí mà mỏi cả vai. Chắc thể chất của hắn giảm sút quá rồi.
Thấy hắn xoa bóp vai, Lưu Y Tuyết nhanh chóng gạt hết lá trên đầu hắn đi, nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp.
"Thoải mái không?"
"Có, cảm ơn em."
"Không có gì!"
Khi giúp đỡ hắn việc gì đó, Lưu Y Tuyết cảm thấy rất vui. Mặc dù không biết hắn có quan trọng đối với Lưu Y Tuyết của quá khứ hay không nhưng hắn rất quan trọng với Lưu Y Tuyết của hiện tại, khi cô mất trí nhớ.
Cuộc sống hiện tại đối với cô rất hạnh phúc. Giờ cho dù quá khứ có kí ức vui buồn gì, không nhớ lại cũng không sao. Chỉ mong cuộc sống bình yên này tiếp tục diễn ra.
Khải Minh Kiệt đang trong trạng thái hưởng thụ. Hắn mong Lưu Y Tuyết nhớ lại, nhưng cũng mong cô giữ tính cách hiện tại. Cô bây giờ rất vui vẻ hạnh phúc. Cô của quá khứ cứ lạnh nhạt, và hiếm khi hắn thấy cô cười.
Cho dù không nhớ lại cũng không sao. Hắn vẫn có thể nuôi cô, cô không cần làm gì cả, chỉ cần hưởng thụ thôi.
Bịch
Khải Minh Kiệt thoát khỏi sự thoải mái khi tiếng động vang lên, và bàn tay đang xoa bóp kia cũng ngừng lại.
Hắn quay đầu, Lưu Y Tuyết đang bất tỉnh trên giường.
"Vương Mặc Thoại!"
Một lúc sau.
Rầm.
"Thế nào?" Khải Minh Kiệt tiến đến khi Vương Mặc Thoại vừa bước ra khỏi cửa.
"Từ từ. Làm gì mà cứ sồn sồn lên thế?" Vương Mặc Thoại vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-phu-nhan-vo-tam/1720723/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.